Có một chuyện làm Tiêu Chiến rất hài lòng, từ lúc có kẹo bông chơi cùng tiểu Bao không còn bám dính Nhất Bác nữa. Chuyến đi du lịch không có thời hạn này cứ tưởng chỉ có mình kẹo bông đồng ý, ai mà ngờ tiểu Bao lại tự giác kéo cái vali to chà bá tới trước mặt cha mình, rồi điều khiển anh như một robot tự động sắp xếp đồ đạc cho bé con.
Đợi cho máy bay cất cánh, Tiêu Chiến vô cùng thảnh thơi trở lại công ty, trong đầu còn nghĩ tới việc tối nay về nhà sẽ vui vẻ với bảo bối lớn nhà mình thế nào cho thoả? Không tổ chức lễ cưới cũng được, thời gian này anh sẽ cùng Nhất Bác trải qua kỳ nghỉ trăng mật nhớ đời luôn. Chỉ nghĩ thôi Tiêu Chiến đã thấy cả người hưng phấn, thăng hoa rồi.
Ở nhà không có hai tiểu bảo bối làm Nhất Bác thấy thiếu vắng, trống trải vô cùng. Việc nhà không phải làm, vẽ tranh lại không có tâm trạng mặc dù gần đây có rất nhiều khách hàng đặt tranh. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn mỗi ông xã của cậu mà thôi, không biết ở công ty có bận việc gì không? Nhất Bác cũng chẳng quản nhiều, đứng lên thay đồ rồi lái xe tới Tiêu thị.
Đến trước cửa tập đoàn, Nhất Bác xuống xe để cho nhân viên đánh xe xuống hầm. Cậu cầm theo túi xách khoác lên người, cúi đầu nói cảm ơn với người nhân viên đó. Cho tới lúc ngẩng mặt lên Nhất Bác khẽ giật mình.
\”Nhất Bác… À không, cậu chủ đến gặp Tiêu tổng sao?\”
Nhất Bác siết chặt tay nắm quai của túi sách, người đàn ông trước mắt chẳng phải là Vương tổng cao cao tại thượng đó sao? Bây giờ phải hạ mình làm một nhân viên quèn thực khiến người ta ngỡ ngàng. Nhất Bác không biết phải nói gì, cậu khẽ gật đầu một cái rồi lướt người đi qua.
\”Ta xin lỗi\”
Bước chân của Nhất Bác bỗng dừng lại, phải mất một lúc cậu mới đáp lại Vương Hạo, \”Những chuyện của quá khứ đừng nên nhắc lại, cố gắng sống cho tốt để bù đắp những sai lầm lúc trước là được rồi\”
Nói xong cậu đi thẳng vào bên trong, chỉ sợ nếu còn đứng ở đó bản thân sẽ bị mềm lòng. Lúc trước chỉ biết Vương thị đã hoàn toàn biến mất trong giới kinh doanh, Tiêu thị đã đứng ra trả toàn bộ số nợ của Vương thị. Tiêu Chiến nói làm vậy để đám người kia không tìm tới Nhất Bác gây khó dễ, nhưng cậu không nghe Tiêu Chiến nhắc tới chuyện để Vương Hạo trở thành nhân viên của Tiêu thị.
\”Này, mày không mau xách cái xô, đẩy cái xe này đi, chẳng lẽ muốn tao xách à? Nếu không tại mẹ con nhà mày thì gia đình tao đâu gặp phải chuyện này chứ. Thứ thấp hèn, đê tiện\”
\”Ba người kia không đi làm việc còn đứng tụ tập, nói chuyện phiếm nữa à? Nghĩ bản thân còn là phu nhân, thiếu gia nữa sao? Nếu trước giờ nghỉ trưa mà không dọn dẹp, lau chùi hết toàn bộ hành lang và nhà vệ sinh của các tầng thì mấy người cũng đừng mong được ăn cơm\”
Quản lý phòng tạp vụ lên tiếng nhắc nhở xong thì quay người rời đi, nhìn thấy Nhất Bác liền cúi đầu chào hỏi, \”Cậu chủ đến gặp Tiêu tổng sao? Có cần tôi lấy thẻ thang máy vip…\”
Không đợi người quản lý nói xong, Nhất Bác mỉm cười nói cảm ơn, chỉ là cậu còn có chút việc nên chưa muốn lên trên. Quản lý phòng tạp vụ cũng không muốn làm phiền Nhất Bác thêm, cúi đầu chào một lần nữa sau đó xin phép tiếp tục đi khảo sát.