Vân Ninh nâng khoé mi lờ đờ lên nhìn anh, hệt như một đứa trẻ không hiểu chuyện. Bàn tay cô nâng lên, há miệng tự mút ngón tay thon dài của mình, lau đi khoé môi đã nhoe nhoét dấu son.
Con ngươi đen tuyền của Hà Hải Đông trầm xuống. Thang Viễn ngây ra, anh hoàn toàn không nhận ra cô gái đang đứng trước mặt là ai nữa. Đầu ngón tay cô dính vết son, đưa lên trên khoé môi của Hà Hải Đông vẽ vẽ.
\”Sao? Chú thèm à? Chú có muốn nghe trong mấy năm qua tôi từng chơi qua bao nhiêu người rồi không?\” – Trong giọng nói của cô bật ra muôn vẻ phóng đãng – \”Như vậy mà chú vẫn thèm tôi sao?\”.
Bàn tay đang không biết điều dí dí trên ngực Hà Hải Đông, bị anh bắt chặt lấy.
\”Dừng lại!\” – Anh lạnh lùng nhìn cô – \”Dương Vân Ninh, em đừng hòng qua mặt tôi. Tôi cảnh cáo em lần cuối cùng. Em cho rằng trước khi đón em về, tôi chưa từng điều tra xem trong mấy năm em làm gì? Ở với ai sao?\”.
Mặt Dương Vân Ninh không biến sắc. Cô càng tiến gần sát tới trước mặt Hà Hải Đông, gần đến mức hai bầu ngực non mềm nhấn chặt vào khuôn ngực rắn chắc của anh. Cách một lớp áo, anh vẫn cảm nhận được cơ thể của cô rất rõ. Ký ức cất kỹ từ mấy năm trước như một chiếc hộp Pandora bị bật khoá, bung trào.
Hà Hải Đông thở dốc.
\”Ồ, vậy tôi ở với ai? Tôi đã làm gì nào? Chú nói tôi với!\”.
Dương Vân Ninh nghiêng đầu, trách vấn. Đôi mắt nâu của cô lúc này lại đen thăm thẳm, không thấy đáy. Hà Hải Đông im lặng, không trả lời. Cô chợt thấy đắc ý, thừa lúc anh sợ hở, đâm một nhát vào tim.
\”Trương Chiến có kể cho chú biết, hắn đã chơi tôi thế nào chưa?\”.
Mắt anh chợt long lên như con mãnh thú bị chọc giận. Bàn tay to lớn thô bạo bóp chặt lấy hàm của cô.
\”Im miệng!\”.
Vân Ninh ngửa cổ. Đáy mắt ác ý tràn ngập ý cười.
\”Sao nào? Vợ chú ngoại tình với Trương Chiến, con gái chú nuôi bao năm cũng là của Trương Chiến, đến một nhân tình nhỏ bé như tôi cũng bị Trương Chiến chơi mất\” – Khoé môi cô cong lên – \”Hà Hải Đông, chú có cái gì mà Trương Chiến không có nữa hả?\”.
Khuôn ngực Hà Hải Đông điên cuồng phập phồng, dằn nén cơn thịnh nộ đang cuộn trào tại đó. Dây gân trên trán căng thẳng nhấp nhô. Tay anh kẹp chặt hàm của Vân Ninh rất mạnh, như muốn bẻ gãy nó trong tức khắc.
\”Sao? Chú muốn giết tôi à? Phải rồi, đứa con ruột duy nhất cũng bị chú vứt bỏ, giết chết không thương tiếc. Chú việc gì phải tiếc tôi chứ? Lại đây!\”.
Gió thổi đến khiến mái tóc mềm của Vân Ninh phất phơ, ôm lấy khuôn mắt long lanh. Mỗi lần nhắc đến đứa con kia, nỗi đau của cô đều như trào ra khỏi thân xác. Tâm tình của Hà Hải Đông phút chốc mềm nhũn ra như nước.
Anh buông tay.
\”Vân Ninh, em không cần cố ý chọc giận tôi. Tôi không có cách nào chán ghét em cả\” – Anh nói, có chút thảm thương – \”Nếu tôi dễ dàng có thể chán ghét em như thế, đã không mất công mấy năm ròng đi tìm em\”.


