Yêu Người Liệu Có Đúng? – Chương 7 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 4 tháng trước

Yêu Người Liệu Có Đúng? - Chương 7

Trời nội ơi, mấy nay mình bị môm cho đi trại quân đội, giờ mới được đụng vào máy 😭❓️ giờ mới nhớ ra bộ này, tự nhiên thấy tội lỗi quá 🥲

Về khâu lên ý tưởng thì mình bị hết idea 😭⁉️ một phần thì bảo hai đứa nên ngọt ngào tình cảm, nhưng viết ra lại là đường trộn thủy tinh ^^

________________________

Cả đêm hôm đó, Ganyu dường như không nhắm nổi mắt.

Chị nằm nghiêng, mắt mở, lặng nhìn trần nhà mờ tối.
Ánh đèn ngoài phố hắt qua rèm, tạo những vệt sáng lấp lóa trên vách.
Lạnh, dù đã đắp chăn.
Cô đơn, dù chỉ cách người đó một bức tường mỏng.

Hiếm lắm mới được về nhà sớm một chút, vậy mà không thể chợp mắt.

__Khoảng 2 giờ sáng__

Đèn phòng khách chợt sáng, bóng đen phủ lên trước cửa phòng ngủ cô, mùi oải hương ở đầu mũi khiến Ganyu vô thức chau mày.

\”Chị ngủ chưa..?\” Giọng nói Keqing làm căn phòng yên ắng như đóng băng lại.

Ganyu im lặng. Người kia không nhận được hồi đáp, tưởng cô đã ngủ. Ganyu chợt nhận thấy chiếc giường bị chũng xuống. Keqing chống một chân lên giường, sát lại cô. Bỗng chốc, cơ thể Ganyu căng thẳng hẳn ra, bàn tay bắm chặt lấy chăn.

\”Em xin lỗi.\”

Giọng Keqing gần như một tiếng thở, nhỏ đến mức tưởng như gió thổi qua tai.

\”Em không nên đẩy chị ra.\”

\”Lúc ấy em giận… nhưng bây giờ thì…\”
Cô ngập ngừng.

Ganyu vẫn không trả lời.
Nhưng cô cảm thấy một ngón tay rất nhẹ, gần như do dự, khẽ chạm vào mu bàn tay mình,

rồi lại rút về.

Căn phòng rơi vào im lặng.
Ganyu vẫn nằm im, mắt mở, nhìn bóng đèn hắt sáng lên vách.

Ngón tay kia… giờ đã không còn chạm nữa.
Cái chạm mong manh ấy, giống như lời xin lỗi không nói hết.
Giống như một người đi lạc, gõ cửa nhà cũ, nhưng không dám vào.

Keqing không lên tiếng nữa.
Chỉ ở đó, rất gần, hơi thở phả nhẹ lên bờ vai Ganyu.

Một khoảnh khắc rất lâu sau, Ganyu mới khẽ khàng dịch người, không quay lại, chỉ kéo nhẹ chăn ra phía sau,
như thể bảo rằng: vào đi.

Keqing hiểu.
Cô luồn người xuống giường, chậm rãi nằm sát sau lưng Ganyu, ôm hờ lấy eo người kia.

Chỉ chia sẻ cùng một tấm chăn, cùng một nỗi lạnh,
và một khoảng lặng sâu đến tận đáy tim.

________________

Ánh sáng ngoài rèm lướt ngang đôi mắt cô như một vệt dao.
Ganyu vẫn không ngủ được.

Không phải vì Keqing đến, mà vì cô quá nhớ hơi ấm đó.
Nhưng cũng chính hơi ấm ấy đã từng làm cô đau.

Tay cô vẫn nắm chặt.
Cảm xúc trong lòng thì như bị vặn xoắn từng chút một.

Ganyu nằm im. Tim đập không nhanh, cũng chẳng chậm, chỉ là… có thứ gì đó đang tắt dần trong cô.

Tấm chăn giờ đủ ấm cho hai người,
nhưng lại không đủ cho cái trống rỗng đang lớn dần trong ngực cô.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.