Yêu Em Tới Cùng Trời Cuối Đất -Perthchimon- (Abo) – Chương 19 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Yêu Em Tới Cùng Trời Cuối Đất -Perthchimon- (Abo) - Chương 19

Bóng dáng Chimon đang dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, còn mỉm cười thật tươi nữa chứ. Nhưng đó là trong ánh mắt của kẻ bị rượu dẫn lối thôi, hiện tại người cạnh hắn vẫn là Joo. Hình như bụng bầu hôm nay to hơi bất thường thì phải? Mà ai quan tâm đâu chứ?

Hắn chộp lấy tay người kia, đôi mắt quyến luyến dùng sức của một Alpha kéo cậu nằm lên người mình. Xoa lấy tấm lưng mỏng mảnh, ôn nhu nói.

\”Cuối cùng anh cũng chịu về rồi, đừng đi nữa được không?\”

\”Sẽ không đi đâu hết, sẽ mãi ở cạnh anh, Perth.\”

Chính là câu trả lời đáng mong chờ nhất, hắn xoay người áp cậu dưới thân. Bốn ánh mắt thao láo nhìn nhau.

\”Anh chỉ cần tin mình em thôi, hãy tin mình em thôi. Cậu ta lúc trước vì đam mê đã tự ý rời đi …\”

Tay choàng qua cổ đột ngột kéo mặt hắn gần kề, chủ động hôn lên đôi môi ửng đỏ vì hơi rượu. Cậu không muốn nghe tiếp bất kỳ lời nào nữa, vì dường như mỗi câu nói ấy như lưỡi dao gọt cắt quả tim cậu.

Chuyện của Joo và hắn nên bắt đầu kể từ đâu đây?
Nhớ lại những năm cuối cấp, hắn từng rung động bởi một Omega trong điệu múa ballet khá quyến rũ. Và dám đứng trước nhiều người tỏ tình cùng cậu.
Cậu không hề biết gia thế đồ sộ của người kia, họ bên nhau một tình yêu bình dị. Đến một ngày có người tìm đến, bảo rằng. Sẽ trao cho cậu cơ hội được tham gia cuộc thi ballet lớn ở Canada. Nếu thành công Joo sẽ tỏa sáng đúng như ước mơ từ thuở bé, còn nếu mãi cố chấp cạnh bên Perth tương lai chẳng biết đi về đâu. Nói đúng hơn người tìm đến là ba Perth, ông nào muốn con trai mình quen một người gia cảnh bình thường đến thế, lại chưa kể nếu sau này lấy về nghề nghiệp của con dâu khiến ông cảm thấy mất mặt.
Lúc đó cậu đứng trước hai con đường. Và cậu quyết định rời xa hắn, mang một tình yêu sâu đậm sang đất khách quê người.

Đúng như dự định, hai tháng sau cậu được thi đấu và tỏa sáng trên ánh đèn sân khấu. Đến trận cuối cùng, chút ít xui rủi cùng với chút ít tự cao. Joo đã ngã một cú ngã khiến cậu chỉ dành về hạng hai mà thôi.

Khi phần thi kết thúc, cậu không trở về. Vì ở lại nơi đây sẽ giúp cậu một bước thành sao. Như vậy cũng tốt, người biết thức thời, cái gì nên nâng và cái gì nên hạ. Nhưng người tính không bằng trời tính, vì cú ngã đó khiến sức khỏe Joo sa sút. Đến hai tuần sau cậu mới đi khám và biết được mình đã mang thai. Bác sĩ chuẩn đoán rằng thai chết lưu, nó đã chết vì đam mê của ba nó.
Thử hỏi bậc làm ba ai mà chẳng thương con. Tất nhiên cậu cũng không ngoại lệ, nó là cú sốc tinh thần khá lớn khiến mỗi điệu múa càng trở nên xấu xí và tệ hại. May mắn không còn mỉm cười nữa rồi… cậu bị loại! Chợt nhận ra giá như Perth ở đây thì hay biết mấy. Trong một lúc mất hắn, mất con, mất cả sự nghiệp thật sự đáng thương hơn đáng hận.
Trở về với hiện tại, hắn vẫn còn triền miên trong đôi môi. Cậu thèm lắm cảm giác này, đôi mắt đã xuất hiện tầng nước mỏng. Chớp mi khẽ khàng chúng tự tiện lăn sang hai bên tai. Nụ hôn này rất ngọt, nhưng sao chua chát quá. Có lẽ vì Joo biết hắn không còn là của mình, giữa hai người họ từ lâu đã xuất hiện khoảng cách lớn tựa như khoảng cách giữa Thái Lan và Canada vậy …

Hiện giờ tin tức tố rừng ngào ngạt trong căn phòng, hắn vẫn cặm cụi hôn lên từng tấc thịt tấc da người kia. Đôi tay hư hỏng bắt đầu vén chiếc áo thun lên, ánh mắt ngây dại cầm chiếc gối nhỏ trong tay hỏi.

\”Anh nhét cái này vào áo làm gì vậy? Mon của em hôm nay hư quá nha.\”

Cả người cậu run lên bần bật, nhìn chiếc gối trên tay hắn. Không giải thích, dù gì Perth chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra.

Hắn hơi nghiêng mình, quẳng nó ra xa. Cả thân nặng nề nằm xuống cạnh bên, kéo cậu ôm khư khư vào lòng.

\”Em mệt rồi.\”

\”Uhm, đều mệt cả rồi.\”

\”Chúng ta làm lại từ đầu đi, cùng nhau thực hiện những hẹn ước khi xưa.\”

Hắn im lặng.
Cậu hơi rướn người hôn lên vầng trán hắn. Cứ hôn thôi biết đâu ngày mai tỉnh giấc, đến nắm tay còn chẳng được.
———————
Ánh sáng hắt vào từ tấm kính trong, rọi thẳng vào đôi mắt kẻ còn mơ màng. Perth lười mở mi đưa tay mò tìm khoảng giường bên cạnh, nhưng thu lại cảm giác lạnh tanh. Hắn giật mình mở mắt, tung chăn chạy ra gian bếp.

Mùi hương thức ăn bốc lên ngào ngạt, người con trai trong áo thun rộng vùng bụng hơi nhô cao, mặc chiếc tạp dề màu xanh dương đôi tay thành thạo khác xa với anh. Chimon rất tệ trong việc nấu nướng, nhưng vẫn thức sớm có khi chỉ để rán cho hắn quả trứng.

Người kia nghe tiếng bước chân dồn dập rồi dừng lại cạnh bên, liền xoay lưng lại cười thật tươi.

\”Anh thức rồi, em có chuẩn bị bữa sáng. Ăn rồi hẵng đi làm.\”

Joo! Hiện tại rất giống chuẩn mực người vợ hiền, giỏi nội trợ. Nhưng trong mắt Perth, cảm giác này rất xa lạ… tựa như tất cả chỉ là giả tạo …

\”Uhm.\”

Ánh mắt hắn thờ ơ, gật đầu một cái rồi xoay lưng trở vào phòng. Đi được đôi bước chợt đứng lại, giọng không lạnh không nhạt nói.

\”Cái tạp dề đó!\”

\”Sao ạ?\”

\”Đừng tự tiện dùng thứ không phải của mình.\”

Perth thành người khác rồi, một người luôn yêu thương và chiều chuộng cậu trong từng lời nói nay không còn nữa. Joo siết chặt cái vá trong tay, ném mạnh nó vào bồn rửa cách đó 50cm  tạo nên âm thanh chói tai. Khi tiếng vang vừa ngưng, nở nụ cười kỳ dị … nhẹ nhàng trả lời.

\”Vâng, em biết rồi.\”

Perth dứt khoát vào phòng một lát sau trở ra trong bộ quân phục nghiêm chỉnh. Tay phải cầm mũ, chân mang giày lính. Chẳng lưu mắt một chút nào đến người trong bếp, cứ thế đóng cửa nhà rời đi.

Nụ cười quái gở vẫn hiện hữu trên môi ai kia, cậu cởi tạp dề và trải nó ra bàn ăn. Cầm lên cây kéo dùng bếp bắt đầu cắt ra từng mảnh nhỏ. Động tác vô cùng thong thả, trừng mắt miệng lẩm bẩm.

\”Vâng!\”

\”Sẽ không mặc nữa đâu.\”

\”Sẽ không mặc nữa đâu.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.