Sáng sớm, mà bầu trời bên ngoài cửa sổ lại trông tối sầm như sắp mưa.
Bên trong căn phòng toàn một màu trắng nào đó, có hai người ngồi đối diện nhau. Một trên giường, một trên ghế.
\”Vậy, cậu Link.\”
Thanh niên khoác áo khoác dài màu trắng nhìn tập hồ sơ trên đùi, cầm bút lên: \”Tôi sẽ bắt đầu với vài câu hỏi đơn giản nhé.\”
\”Tất nhiên rồi, thưa bác sĩ.\”
Mặc dù đang ngồi trên mép giường, nhưng tôi vẫn thẳng lưng. Chỉnh lại nếp gấp trên vạt áo bệnh nhân xong thì đặt tay đầu gối.
Là một thân sĩ, tôi cần đảm bảo bản thân luôn giữ được sự chỉn chu cần thiết.
Tôi giữ vẻ mặt mà mình tự cho là lịch sự, kiên nhẫn lắng nghe câu hỏi của người trước mặt, ngẫu nhiên đáp lại một cách vừa phải. Cuối cùng, sau khi phác qua vài nét về thời tiết và sức khỏe, vị bác sĩ rốt cuộc tiến vào chủ đề chính.
Về \’bệnh\’ của tôi.
\”Cậu Link, cậu bị đưa vào đây vì được chẩn đoán mắc một số bệnh liên quan đến tâm thần bao gồm rối loạn lưỡng cực, ám ảnh cưỡng chế, trầm cảm,… Trong đó, ảnh hưởng rõ ràng nhất là rối loạn đa nhân cách.\”
\”Cậu có muốn kể rõ hơn những cảm giác của bản thân không? Ví dụ như cậu nhìn thấy ảo giác thế nào, sự hoang tưởng, hoặc khó chịu ở đâu?\”
\”Đầu tiên, dường như ngài có hiểu lầm gì rồi.\”
\”Tôi chỉ làm nhiều công việc, không phải phân liệt nhân cách.\”
Đối phương ngả người về phía sau: \”Công việc của cậu là thân sĩ, giáo chủ, dũng sĩ? Chúng nghe giống chức danh hơn. Và chẳng liên quan gì đến nhau cả.\”
\”Tất nhiên, đúng là có hơi không liên quan. Nhưng đâu thể vì vậy mà đánh giá cả con người được.\”
Tôi thong thả nhấp một ngụm nước lọc trong tách trà.
\”Tôi tin là tinh thần của mình hoàn toàn bình thường. Chỉ là hơi đặc biệt so với cách nhìn của đa số trong xã hội thôi. Người ta gọi nó như thế nào nhỉ? Cá tính chăng? Haha.\”
\”Cậu biết đây là bệnh viện tâm thần chứ?\”
Tôi khẽ lắc đầu: \”Ở trong bệnh viện tâm thần chưa chắc đã là bệnh nhân tâm thần.\”
\”Bệnh lý của cậu không nói thế.\”
\”Tôi rất tôn trọng quan điểm của anh, nhưng tôi cũng có cách nghĩ của tôi.\”
Cặp lông mày của thanh niên nhíu lại: \”Nếu nói như cậu, bác sĩ đã khám sai cho cậu? Lý luận của chúng tôi là sai? Chúng tôi đều bất thường? Cậu mới là bình thường?\”
\”Thế nào là bất thường? Thế nào là bình thường?\”
Tôi trình bày lý luận của mình: \”Như anh biết đấy, thế giới này, mỗi năm đều có hơn một trăm triệu người sinh ra, lại có trăm triệu người chết đi. Tôi và anh, chúng ta, bọn họ. Muốn vượt trội, muốn trở thành xuất sắc trong số đông có biết bao người. Rồi đến khi bước vào xã hội, trải qua đủ loại vùi dập. Cuối cùng vẫn là không cam lòng lùi về làm người tầm thường, thậm chí bị đẩy xuống tầng chót nhất rồi biến mất trong biển người.\”