Y nhất định phải tìm cách giết chết tên biến thái kia.
Diệp Kính Tửu ôm đầu gối, cuộn tròn thành một đoàn, mắt sưng đỏ, cắn chặt răng.
Nhất định phải giết tên biến thái kia.
Rõ ràng đã bôi thuốc mỡ loại tốt nhất, nhưng hoa huyệt giống như bị xé rách, cảm giác đau đớn cùng đau xót còn đang lan tràn.
Rõ ràng đã được nam nhân ôm rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch sẽ, Diệp Kính Tửu lại cảm thấy mình từ đầu đến cuối đều cực kỳ bẩn thỉu.
Y bẩn quá.
Bị tên nam nhân đáng ghét đó dùng dương vật đâm xuyên qua tử cung, bắn đầy tinh dịch, nức nở không tự chủ được, thậm chí bị bắn nước tiểu vào chỗ sâu nhất trong tử cung, không có phẩm giá cầu xin hợp hoan.
Tất cả điều này đều do cùng một tên nam nhân mang lại cho y.
Liễu Khuê Dao.
Diệp Kính Tửu ôm chặt đầu gối hơn, y cuộn mình trong góc như một con thú nhỏ hoảng sợ bất an, đáy mắt dấy lên sự oán hận thuần túy.
Y hận Liễu Khuê Dao.
\”Lên đường thôi, Kính Tửu?\” Người đàn ông mỉm cười, đặt y lên vai của mình.
Thân thể thiếu niên run lên, thân thể dưới bàn tay đó run rẩy lợi hại, hiển nhiên là sợ hãi.
Liễu Khuê Dao nhếch môi, không đợi thiếu niên đáp lại, liền ôm lấy thiếu niên.
Hắn cúi đầu, thân mật cọ cọ cổ thiếu niên, khẽ cười nói: \”Còn đau sao?”
Thiếu niên trong ngực run rẩy càng kịch liệt.
\”Thúc thúc đảm bảo lần sau không quá đáng như vậy, chỉ là ai bảo Kính Tửu đáng yêu như vậy chứ?”
Liễu Khuê Dao ôm thiếu niên trong ngực, điên đảo hướng lên trên, \”Vừa nhìn thấy Kính Tửu khóc, thúc thúc liền nhịn không được muốn bắt nạt con tàn nhẫn hơn một chút.”
Thiếu niên cũng không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu sang một bên, biểu tình cứng ngắc, không chịu nhìn hắn.
Nhưng Liễu Khuê Dao lại cảm thấy Diệp Kính Tửu như vậy càng thêm đáng yêu.
Lông mi cong dài vểnh của thiếu niên run rẩy không ngừng, khóe mắt mượt mà còn phiếm hồng, khóe miệng nứt ra một chút, ngưng tụ cục máu đông tối tăm.
Là lúc trước vì khẩu giao cho hắn mà sứt.
Đôi mắt xanh biếc của Liễu Khuê Dao nhìn đến sáng lên, trên mặt thậm chí bởi vì hưng phấn mà nổi lên sắc đỏ ửng.
A, thật muốn quá đáng một chút, hoàn toàn phá hư thiếu niên này.
…… Không được, hắn còn phải giao y cho Lâm Thời Chiêu.
Không thể quá mức, không thể quá đáng.
Liễu Khuê Dao liếʍ môi, ngăn chặn dục vọng phá hoại muốn xé nát thiếu niên trong nội tâm, ôm thiếu niên trong ngực càng chặt hơn nữa.
Ít nhất hiện tại, vẫn chưa thể quá đáng.
—
Đây đã là ngày thứ sáu Liễu Khuê Dao mang Diệp Kính Tửu đi.