Nam nhân cố gắng đè thấp giọng điệu, trên mặt mang theo nụ cười, “Ừm… Ta vẫn chưa nhìn thấy rõ, Kính Tửu là đứa trẻ ngoan, mở lớn hơn một chút đi.”
Diệp Kính Tửu không biết đối phương có phải thật sự không nhìn thấy hay không, tuy nhiên y chỉ có thể làm theo lời nói của nam nhân, kìm nén cơn đau gần như bị tê liệt ở trên miệng da^m huyệt, lúc này, y lập tức nhíu chặt lông mày, kiên trì hé mở da^m huyệt lớn hơn một chút.
Rõ ràng miệng da^m huyệt khít chặt của Diệp Kính Tửu dã đến cực hạn, nó bị hai ngón tay căng ra đến mức trắng bệch, lộ ra một cái động thịt có kích thước bằng một đồng tiền xu. Mà lớp màng thịt trong suốt ẩn sâu trong da^m huyệt kia cũng được phản chiếu rõ ràng trong ánh mắt của nam nhân.
Nhưng Hoa Bất Tiếu lại giả vờ không nhìn thấy, hắn liếm môi dưới, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một chút tà khí, “Ta vẫn không thể nhìn thấy. Kính Tửu thật sự có lớp màng kia sao?”
“Ta thật, thật sự có …”
Diệp Kính Tửu đã sắp không thể chịu nổi cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướng này, khuôn mặt của y đã trở nên nóng bừng bởi vì xấu hổ, thậm chỉ giọng nói của y cũng nhuốm những tiếng nức nở, “Xin ma tôn đại nhân hãy tin ta…”
… Dễ bị ức hiếp đến khóc thế sao?
Hoa Bất Tiếu nhìn vào đôi mắt ngắn nước của cậu thiếu niên, sau đó, yết hầu của hắn chậm rãi trượt lên trượt xuống.
Lâu lắm rồi Hoa Bất Tiếu mới có ham Muốή nóng bỏng như vậy, lúc này hắn chỉ muốn đè người này xuống để (b)ắt nạt một trận.
Tuy nhiên, Hoa Bất Tiếu cũng bắt đầu thả lỏng hàng lông mày đang nhíu chặt của mình, hắn hiếm khi lộ ra dáng vẻ dễ nói chuyện như vậy, hắn khẽ cười một tiếng, vô thức chậm rãi vuốt ve ngón tay của mình theo bản năng, \”Bỏ đi, nếu Kính Tửu đã nói như vậy, thì bản tôn cũng không muốn làm khó ngươi. Như vậy là được rồi, Kính Tửu hãy giúp bổn tôn sờ thử xem lớp màng đó có còn hay không. Nếu ngón tay của Kính Tửu có thể chạm tới, thì bổn tôn sẽ lập tức tin lời Kinh Tửu.\”
Diệp Kính Tửu: “…”
Nếu như có thê, Diệp Kính Tửu thật sự rất muốn cho cái tên ma tôn này một cái tát.
Suy cho cùng cũng là tự mình chạm vào. Diệp Kính Tửu lại tiếp tục nhẫn nhịn.
Diệp Kinh Tửu cố gắng chịu đựng khoái cảm mãnh liệt kỳ lạ kia, y run rẩy cắm ngón tay vào trong da^m huyệt khít chặt, ngay khi ngón tay vừa được cắm vào, vách thịt da^m huyệt mềm mại liền không nhịn được mà bắt đầu liếm mu\”t ngón tay của y, một cảm giác khoái cảm lạ lùng đột nhiên xông lên đại não của y, khiến cho da đầu tê dại sảng khoái.
\”… Um …\” Y thốt ra một tiếng thở hồn hến không thể chịu nổi giữa môi và răng..
… Tại sao ở đó lại chặt như vậy? Nó hút chặt đến nỗi ngón tay của Diệp Kính Tửu cũng không thế cắm vào chỗ sâu nhất. Nóng quá, nóng đến mức các ngón tay của y gần như bị bỏng.
Đuôi mắt của Diệp Kính Tửu trở nên, y cần môi dưới, kìm nén khoái cảm xa lạ, thoát khỏi lực hút của vách thịt mềm mại, dùng ngón tay cắm vào bên trong một cách mạnh mẽ..