Có đôi khi Tần Tứ thật sự rất dễ dỗ, Nguyễn Ninh có cả đống cách dỗ hắn.
Vì muốn hắn đồng ý đi tham dự buổi lễ đính hôn của Lục Chí Thành và Nguyễn Trân mà buổi tối lúc nắm rửa xong nằm trên giường, Nguyễn Ninh dán sát qua ghé vào tai hắn nói: \”Ngày kia anh định không đi thật à?\”
Hô hấp của Tần Tứ tạm dừng vài giây, từ khi Nguyễn Ninh mang thai, hắn không thể chạm vào cô, cho nên tự chủ của hắn liền trở nên càng ngày càng kém, có khi Nguyễn Ninh chỉ hơi hơi chạm vào hắn một chút mà hắn đã không chịu nổi rồi.
\”Bảo bối, em đừng dán sát vào anh như vậy.\” Tần Tứ nói, sau đó không đợi Nguyễn Ninh lăn ra xa đã thở dài, lôi kéo cô hôn môi trằn trọc một trận, đến khi cả hai người đều thở hồng hộc hắn mới buông cô ra, chống lên chóp mũi cô nói: \”Vừa rồi em muốn nói cái gì?\”
Thật ra Nguyễn Ninh cũng hơi chịu không nổi, cô hòa hoãn hô hấp một chút, lại hôn một cái lên đôi môi mỏng của hắn rồi mới nói: \”Ngày kia là lễ đính hôn của Lục Chí Thành và Nguyễn Trân, anh đồng ý đi với em, em sẽ…\” Giọng cô thấp xuống: \”Dùng miệng làm cho anh một lần.\”
\”…\”
Đuôi mắt Tần Tử ửng lên, nhuộm một màu đỏ xinh đẹp, phải biết rằng từ chối sự hấp dẫn này thật sự là khó quá. Cho dù phía trước có núi đao biển lửa hắn cũng đều qua được hết.
\”Vậy nhanh chút đi, bây giờ bắt đầu nhé?\” Tần Tứ khàn khàn nói.
Nguyễn Ninh: \”…\”
Có thể đừng biểu hiện cơ khát như vậy được không?
—
Nhà cũ nhà họ Lục, Lục Chí Thành vừa đi ăn cơm với Nguyễn Trân ở bên ngoài trở về, quản gia vội vàng đi tới đón.
\”Lục tiên sinh, bây giờ thiếu gia đang ở trong thư phòng, chờ gặp mặt ngài một lần, nói là có chuyện rất quan trọng phải nói với ngài.\”
Vẻ mặt Lục Chí Thành cứng đờ, sau khi Lục Cảnh rời nhà bỏ đi, ông ta cũng chưa từng gặp lại hắn ta lần nào, mặc dù mỗi ngày đều có người báo cáo cho ông ta hành tung của Lục Cảnh, thế nhưng trong lòng ông ta vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Lục Cảnh vốn luôn là đứa con ông ta yêu thương tự hào nhất, thế nhưng gần đây hai người lại liên tiếp ầm ĩ ra mâu thuẫn.
Lục Chí Thành trầm giọng nói: \”Tôi biết rồi, ông đi xuống trước đi.\”
Quản gia: \”Vâng, Lục tiên sinh.\”
Quản gia vừa đi, Nguyễn Trân đã sầu lo níu lấy cánh tay Lục Chí Thành, hơi hoảng loạn hỏi: \”Anh Thành, hôm nay Lục Cảnh đến có phải muốn ngăn cản lễ đính hôn ngày mai của chúng ta không?\”
Lục Chí Thành nói: \”Em đừng lo, nó sẽ không không đúng mực như vậy. Dù là kẻ nào cũng không thể ngăn cản được lễ đính hôn của chúng ta.\”
Nguyễn Trân miễn cưỡng cười cười với Lục Chí Thành, vẫn rất lo lắng.
Cô ta không hề cho rằng Lục Cảnh là tới để chúc phúc cho cô ta.
Mắt thấy Lục Chí Thành đi về phía thư phòng ở tầng hai, Nguyễn Trân chau mày lại.
Thư phòng, Lục Chí Thành nhìn thấy Lục Cảnh mấy ngày không gặp đã gầy đi một vòng, trong lòng rất xúc động, đang muốn quan tâm hai câu thì Lục Cảnh đã bật ra một câu: \”Ba, con muốn xin ngài hủy bỏ hôn ước với Nguyễn Trân.\”
Lời quan tâm tới bên miệng bị Lục Chí Thành nuốt trở lại, ông ta trách mắng: \”Càn quấy, bây giờ thiệp mời đã phát ra cả rồi, con muốn ba hủy là hủy thế nào? Mặt mũi ba sẽ ném đi đâu?\”
Lục Cảnh nói: \”Nếu ngài không hủy thì nhà họ Lục sẽ càng mất mặt hơn đấy.\”
Vẻ mặt Lục Chí Thành trở nên rất khó nhìn, ông ta không nên tới gặp Lục Cảnh.
Lục Cảnh nói: \”Con đã đi điều tra người đàn ông lúc trước ở chung một chỗ với Nguyễn Trân, hắn tên là Lâm Duệ, Nguyễn Trân ở cùng với hắn không phải bị ép buộc, ba bị ả đàn bà kia lừa rồi.\”
Lục Chí Thành ha ha cười lạnh nói: \”Ba chỉ tin tưởng những gì ba tận mắt nhìn thấy.\”
Trong lòng Lục Cảnh ứ đọng lại, hắn ta không hiểu Lục Chí Thành yêu thích Nguyễn Trân ở chỗ nào mà lại tin tưởng cô ta chứ không thèm tin con ruột mình như thế. Hắn ta trực tiếp đưa một túi tài liệu qua, ảnh chụp trong túi tài liệu nháy mắt rơi như tuyết xuống đất.
Trong ảnh tất cả đều là bóng dáng hai người, có hôn môi, có ôm, gần như tất cả đều có đôi có cặp, cử chỉ thân mật.
Mà nhân vật chính trong ảnh chụp là Nguyễn Trân cùng Lâm Duệ.
Lục Chí Thành trầm mặc nhìn ảnh chụp rơi rụng đầy mặt đất, một lúc lâu không nói được lời nào.
Lục Cảnh thấy phản ứng của ông ta liền nói: \”Ba, Nguyễn Trân căn bản là cam tâm tình nguyện ở cùng một chỗ với Lâm Duệ, ngài nhìn ảnh chụp đi, chỗ nào giống bị ép buộc đây? Ngài đừng lại tự lừa mình dối người nữa.\”
Lục Chí Thành lại đột nhiên nâng mắt nhìn hắn ta, trên mặt không có chút ngoài ý muốn nào.
\”Mấy ngày nay con tra được chừng này sao?\” Lục Chí Thành nói.
Lục Cảnh sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, Lục Chí Thành đã nheo mắt nói: \”Việc này Trân Trân đã nói cho ba biết từ sớm rồi, trước kia quả thật cô ấy ở cùng một chỗ với Lâm Duệ, nhưng sau đó Lâm Duệ lại ép buộc cô ấy, ba đã tận mắt nhìn thấy rồi.\”
Lục Cảnh không thể tin được: \”Cái gì? Nguyễn Trân đã nói cho ngài biết từ sớm rồi? Một khi đã như vậy sao ngài còn muốn cười cô ta? Ngài…\”
Lục Chí Thành nghe không nổi nữa, nghiêm mặt lạnh lùng đánh gãy lời hắn ta: \”Lục Cảnh, nếu con trở về thành tâm chúc phúc thì ở lại, còn không thì đừng ở lại mới tốt.\”
Lục Cảnh: \”…\”


