Bên ngoài mưa to, Nguyễn Ninh hấp hoành thánh cho Tần Tứ, mỹ mãn nhìn hắn ăn hai chén lớn.
Nguyễn Ninh nói: \”Hôm nay trời mưa, chúng ta không thể đi ra ngoài tản bộ rồi.\”
Nửa tháng trôi qua, miệng vết thương của Tần Tứ tiến triển rất tốt nhưng hắn vẫn theo thói quen muốn Nguyên Ninh chăm sóc mọi thứ cho hắn.
Tần Tứ nói: \”Không thể đi ra ngoài, chúng ta ở nhà làm chuyện khác.\” Hắn vẫy tay nhìn Nguyễn Ninh: \”Lại đây.\”
Nguyễn Ninh nghe lời đi qua, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ghé vào trên đùi hắn.
Từ lúc chân bị thương, Tần Tứ hình thành thói quen ngồi xe lăn. Hắn đương nhiên không phải yêu thích gì, mà là lúc Nguyễn Ninh ghé vào đầu gối của hắn, hắn thích lấy góc độ này nâng cằm hôn môi cô.
Tần Tứ hôn đủ, ngón tay vuốt ve khóe môi hồng nhuận nói: \”Chiều nay chúng mình đi thử nhẫn cưới.\”
Nguyễn Ninh mặt đỏ hồng: \”Nhanh như vậy? Không phải đợi chân anh tốt hơn sao?\”
Tần Tứ nói: \”Ba ngày sau chúng ta kết hôn, anh muốn cử hành hôn lễ đúng thời hạn, không muốn bỏ qua lần này.\”
Lần trước chân Nguyễn Ninh bị thương, lần này chân của Tần Tứ trúng đạn, hôn lễ của bọn họ trải qua thật nhiều chông gai.
Nguyễn Ninh nói: \”Lần trước là lỗi của em, nếu không chúng ta đã kết hôn rồi.\”
Tần Tứ không biết nghĩ đến cái gì, mắt chớp chớp, sau đó nói: \”Bây giờ cũng chưa muộn.\”
Nguyễn Ninh không có trí nhớ kiếp trước giống hắn, hắn lại cảm thấy đây là may mắn.
Hắn không mừng thầm khi hắn biết trước tương lai, nhưng lại âm thầm cảm ơn thượng đế vì Nguyễn Ninh khác với \”Nguyễn Ninh\”.
—
Nhẫn kết hôn Tần Tứ đặt đã hoàn thành, kích cỡ vừa vặn, hai chiếc nhẫn có khắc QS, RN.
\”Nguyễn tiểu thư ngón tay thon dài, da trắng, đeo chiếc nhẫn này rất thích hợp, cùng Tần tiên sinh như trời sinh một cặp vây.\” Nữ phục vụ cười, nói với Nguyễn Ninh: \”Ở đây còn có một kiểu dáng khác Tần tiên sinh chọn dự bị, chị xem thử đi ạ.\”
Nguyễn Ninh tháo nhẫn ở ngón áp út ra, đeo thử một chiếc khác, chiếc này cũng có khắc RN.
\”Em thích cái này.\” Nguyễn Ninh nói.
Nữ phục vụ: \”Nguyễn tiểu thư ánh mắt thật tốt, đây là chiếc nhẫn Tần tiên sinh tự mình thiết kế.\”
Nguyễn Ninh trong mắt lộ ra kinh ngạc, Tần Tứ tự mình thiết kế?
Cô đem chiếc nhẫn của nam cầm trong tay đi đến trước mặt Tần Tứ, sau đó ngồi xổm trước mặt hắn, đeo thử nhẫn ở ngón áp út.
\”Vừa vặn.\” Nguyễn Ninh lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Tần Tứ ngồi trên xe lăn, tùy ý Nguyễn Ninh đeo nhẫn cho mình, nhìn cô nói: \”Anh thử rồi.\”
Nguyễn Ninh ngẩn người nói: \”A? Khi nào?\”
Tần Tứ trầm mặc một chút, nói: \”Lần dự tính làm hôn lễ đầu tiên.\”
Nguyễn Ninh: \”……\”
Nói cách khác, lần trước Tần Tứ đã đặt làm nhẫn, thậm chí đã thử đeo lên. Hắn chờ mong cùng cô kết hôn, nhưng cô lại đưa ra yêu cầu kéo dài hôn lễ.
Nguyễn Ninh áy náy, nhỏ giọng nói: \”Thật xin lỗi……\”
Tần Tứ ngón tay để ở trên môi cô: \”Đừng nói xin lỗi. Nói câu khác đi.\”
Nguyễn Ninh nghe lời vội vàng sửa miệng: \”Em nguyện ý. Em yêu anh.\”
Tần Tứ: \”……\”
Tần Tứ không thể tin sửng sốt, Ninh Ninh đang nói yêu hắn?
Nguyễn Ninh thấy hắn trầm mặc không nói, chỉ nhìn chằm chằm chính mình, cảm thấy mình quá tùy tiện, nói: \”Có phải em nói không được trịnh trọng không? Vừa rồi không tính được không anh, em nói lại lần nữa……\”
Tần Tứ dở khóc dở cười: \”Không thể không tính, em nói ra rồi. Anh chấp nhận.\” Cười nói: \”Em muốn nói bao nhiêu lần cũng được.\”
Nguyễn Ninh: \”……\”
Phía sau truyền đến thanh âm hài hước.
\”Hai người đang diễn tập hôn lễ sao?\”
Hai người đồng thời nhìn sang hướng âm thanh phát ra, Lục Cảnh mặc tây trang màu đen, thẳng tắp phẳng phiu đứng ở cách đó không xa, đang nhìn bọn họ.
Tần Tứ quanh thân áp xuống khí lạnh.
							

