Chương 20:
Lâm Quỳnh: !!!
Lâm Quỳnh vội vàng che miệng, mắt đảo vòng vòng.
Anh quay đầu nhìn cậu, Lâm Quỳnh thấy vậy vội vàng thả tay xuống, định cười cười cho qua sự cố vừa rồi.
Phó Hành Vân nhướng mày, \”Vừa rồi là tiếng gì ấy nhỉ?\”
Gương mặt trắng nõn của Lâm Quỳnh đầy vẻ vô tội, đôi mắt trong veo nhìn thẳng đối phương, lắc lắc đầu, \”Làm gì có.\”
\”Hửm?\”
Anh phát ra một âm tiết trầm đục, hiển nhiên là đang chất vấn.
Lâm Quỳnh giả ngu, \”Vừa rồi tôi đang nói chuyện với anh.\”
Phó Hành Vân khoanh tay nhìn cậu, \”Sao đó thì sao?\”
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, \”Phát ra âm thanh của tình yêu.\”
Phó Hành Vân: ….
Không khí một lần nữa rơi vào trầm mặc, anh đưa mắt nhìn cậu, Lâm Quỳnh đứng tại chỗ, bất động, nhưng trong lòng lại hoảng hốt không thôi.
Hai tô mì trứng đó thật sự quá nhiều.
Phó Hành Vân lại nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi mới quay đầu định nhấn vân tay ra khỏi thang máy.
\”Ợ!\”
Anh cảnh giác quay đầu.
Lâm Quỳnh nghi hoặc nhìn anh, \”Sao vậy?\”
Phó Hành Vân quay đầu đi.
\”Ợ!\”
Hai người nhìn nhau.
Lâm Quỳnh: ….
Phó Hành Vân nhìn môi Lâm Quỳnh, \”Cậu nói với tôi vài câu đi.\”
Lâm Quỳnh lúc này đang cố nhịn lại cơn nấc, nhanh chóng nói, \”Nói gì đây?\”
\”Nói mấy câu cậu thường nói.\”
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, \”Đã là vợ chồng già rồi, ngại lắm đó.\”
Lần này Phó Hành Vân không quay đầu đi nữa, mà luôn nhìn thẳng vào đối phương.
Một giây, hai giây….
\”Ợ!\”
Lâm Quỳnh !
Phó Hành Vân bình tĩnh nhìn cậu, \”Tôi nghe thấy rồi.\”
Lâm Quỳnh: \”Anh không nghe thấy.\”
Phó Hành Vân lại một lần nữa mở miệng, \”Tôi nghe thấy rồi.\”
\”Ợ!\”
\”Anh nghe nhầm rồi.\”
Cái tên bướng bỉnh chết tiệt này.
Đã bị phát hiện, cuối cùng Lâm Quỳnh như heo chết không sợ nước sôi: \”Ợ!\”
\”Ợ!\”
\”Ợ!\”
Không biết là do ăn quá no, hay là vừa rồi bị anh dọa sợ, bây giờ Lâm Quỳnh căn bản không ngừng nấc được.
Nhưng mặt vẫn bướng bỉnh như trước, \”Tôi không có ợ… Bữa tối, tôi… Ợ… Ăn không vô.\”
\”….\”