Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện- La Bốc Hoa Thố Tử – Chương 100: Con đã lớn rồi. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện- La Bốc Hoa Thố Tử - Chương 100: Con đã lớn rồi.

Chương 100: Con đã lớn rồi

Lâm Quỳnh lập tức ngồi dậy, toàn thân đau nhức, sau đó muốn đứng dậy đi tắm, nhưng vừa cất bước thì chân đã mềm nhũn.

Cậu ngã mạnh xuống đất, cũng may là trên nền có lớp thảm dày, nhưng sự đau nhức trên người khiến Lâm Quỳnh phải \”hự\” một tiếng, nghiến răng nghiến lợi.

Phó Hành Vân nghe thấy tiếng động liền thức dậy, vừa nhìn liền thấy cậu đang ngã trên đất, lúc này đối phương đang không mảnh vải che thân, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên người cậu, khiến làn da vốn trắng nõn trông càng sáng hơn, những dấu vết trên đó cũng càng rõ hơn.

Anh nuốt nước miếng rồi ôm lấy cậu từ phía sau, bế lên giường một lần nữa.

Phó Hành Vân nhíu mày, \”Sao lại ngã vậy?\”

Lâm Quỳnh tránh ánh mắt anh, \”Em chỉ muốn đi tắm thôi mà.\”

\”Sao không gọi tôi?\”

\”….\”

Gọi anh dậy còn đi tắm được nữa sao?

Tự đào mồ chôn thây thì có.

Nhưng Lâm Quỳnh không nói vậy, liếc nhìn anh một cái rồi lặng lẽ lấy chăn quấn lên người, \”Em thấy anh vẫn đang ngủ nên muốn tự đi.\”

Phó Hành Vân vuốt mấy sợi tóc vương trước trán ra phía sau, khi giơ tay lên, từng đường cơ bắp trên người càng lộ rõ.

\”Lần sau nhớ gọi tôi.\”

Lâm Quỳnh đột nhiên giống như một chú ngỗng ngơ ngác, chu mỏ lên nhìn anh, Phó Hành Vân dù là ở phương diện nào cũng là đàn ông đích thực.

Sau đó gật gật đầu.

Thấy cậu mãi không ừ hử gì, Phó Hành Vân cứ tưởng vừa rồi cậu bị ngã đau, nói rồi định lật người cậu lại xem.

\”Ngã trúng chỗ nào rồi?\”

Lâm Quỳnh giật mình, vội vàng túm chăn thật chặt, \”Không sao, không đau.\”

Thấy dáng vẻ đầy căng thẳng của cậu, khóe môi anh khẽ nhếch, \”Đề phòng tôi?\”

Lâm Quỳnh: \”Hóa ra anh cũng biết à.\”

\”….\”

Nói rồi dùng chăn tự gói mình lại thành kén tằm, trợn mắt nói láo.

\”Không sao, chỉ ngã có một cái, em không thấy đau.\”

Vừa rồi cậu ngã một cái rầm, anh cũng nghe thấy mà, Lâm Quỳnh không thể nào không đau được.

Phó Hành Vân nghiêm mặt, \”Vừa rồi em có kêu lên.\”

Có kêu là có ngã đau rồi.

Lâm Quỳnh: \”Tối qua em cũng kêu lên mà.\”

\”….\”

Phó Hành Vân hít sâu một hơi, \”Tính chất khác nhau.\”

Lâm Quỳnh nhìn anh, \”Thật ra là giống.\”

\”….\”

Anh lập tức đờ người ra, trong đôi mắt bình thường điềm tĩnh như mặt hồ kia hiện lên sự chấn kinh và khó tin hiếm khi thấy được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.