Giải Hoài Sơn, Đào Ngọc đứng bên ngoài cửa điện chờ, bọn họ rõ ràng đã thấy Huyễn Thần và Long Phúc từ xa bước tới, biểu tình đều rất nặng nề.
Đặc biệt là Huyễn Thần, sắc mặt u tối đến mức không dám nhìn thẳng. Nhưng chỉ nửa phút sau, bầu không khí giữa hai người đang sóng vai không biết thay đổi từ khi nào.
Giải Hoài Sơn nhìn trợn cả mắt.Rõ ràng vài giây trước bộ dáng Huyễn Thần còn khó chịu như muốn giết người, mấy giây sau chỉ nhờ hai ba câu nói của Lý công tử khí áp quanh thân đã thay đổi.
Giải Hoài Sơn tấm tắc khen lạ, \”Sắc mặc tôn chủ của ta biến đổi thật nhanh.\”Đào Ngọc, \”…\”Lần này y không xem thường Giải Hoài Sơn nữa.Vì gã nói rất đúng.
…Có lẽ nhờ đủ loại linh vật pháp bảo hàng ngày Huyễn Thần tẩm bổ cho Long Phúc nên tu vi của cậu đang thong thả tiến bộ, mơ hồ có xu thế đột phá. Biểu hiện cụ thể nhất Long Phúc sắp hình thành thức hải của bản thân.
Khi tu sĩ tìm hiểu nhập định đều tiến hành trong thức hải, lúc trước Long Phúc vừa đả tọa đã buồn ngủ, không biết tu luyện thế nào vì can bản cậu không có thức hải.
Đây cũng là lý do tại sao mỗi lần thân thể cậu tự tu luyện đều sẽ không khống chế được mà dính lấy thức hải Huyễn Thần. Nếu lần này có thể hình thành thức hải của bản thân, Long Phúc sắp tự mình tu luyện được rồi.
Vậy nên đây cũng được coi là chuyện lớn. Thức hải hình thành hoàn chỉnh không phải ngày một ngày hai, trong quá trình phát triển cần tu sĩ tập trung khống chế hết mức có thể.
Long Phúc phải bế quan. Hai chữ bế quan này, thoạt nghe rất lợi hại, thành ra Long Phúc vừa biết bản thân cần bế quan, phản ứng đầu tiên không phải lo lắng mà lại là mới mẻ cộng thêm chút hưng phấn.
Cậu mang trạng thái không tim không phổi này đến tận ngày bế quan. Sáng sớm, Long Phúc được Huyễn Thần đích thân đưa đến một căn phòng đá đã được chuẩn bị tốt từ sớm.
Long Phúc tò mò ngó đầu thăm dò trước cửa, cậu nghe Huyễn Thần bình tĩnh dặn dò. Nội dung đại khái cũng chỉ là làm thế nào tập trung tinh thần, hoặc nếu gặp khó khăn thì kích hoạt bùa chú xin giúp đỡ ra làm sao.
Tóm lại, Huyễn Thần đã nói qua mấy thứ này từ hôm trước một lần. Long Phúc sớm nghe đến không kiên nhẫn, hiện giờ chỉ muốn xem xét căn phòng mới. Huyễn Thần đứng sau nói không ngừng, thiếu niên vừa ngó nghiêng trong phòng vừa \”Ừ ừ ừ\” có lệ, thành thử lúc cậu nhấc chân muốn bước vào, bả vai lại bị người nọ xách ra.
Long Phúc ngẩng đầu, đối diện biểu tình nhàn nhạt không vui của Huyễn Thần. Nam nhân cau mày, rũ mắt nhìn cậu, \”Nhớ hết những điều bổn tọa nói rồi à?\” Cả người cậu bị túm lấy, đành phải lặp lại một lần.
Nửa chữ cũng không sai. Lúc này Huyễn Thần mới thoáng hài lòng đôi chút, nhưng mày vẫn cau. Long Phúc nhìn hắn vài giây, bỗng nhiên sực tỉnh, dường như nhận ra gì đó. Cậu không khỏi dịch sát gần, hỏi, \”Ngươi đang lo lắng à?\”
\”…\”
Dứt lời, biểu tình Huyễn Thần chợt cứng lại.Sao hắn có thể không lo lắng cho được.Bàn tay giấu trong áo nam nhân khẽ siết. Hắn hận không thể tu luyện giúp thiếu niên, vậy thì có thể bớt lo nghĩ hơn chút.