Cuối cùng Long Phúc cũng nói được một câu hoàn chỉnh.
Thân thể cậu đã sớm đạt giới hạn sau đủ loại tra tấn, nhào vào lòng Huyễn Thần rồi, thần kinh căng chặt của mèo trắng mới từ từ thả lỏng, cơ thể nhanh chóng mềm oặt không còn sức lực.
Mèo trắng vẫn rầm rì nhỏ giọng kêu nhưng không còn là tiếng người nữa, chỉ lầm bầm không rõ chữ trong cổ họng.
Hiện tại không phải lúc tra cứu chuyện này.
Cơ thể mèo trắng vốn nhỏ bé, bị túm đi mất ngày càng trở nên gầy guộc, cánh tay ôm mèo trắng của Huyễn Thần nhẹ bẫng, dường như không cảm nhận được trọng lượng. Khi nãy, vừa nhìn thấy mèo trắng hắn đã vội vọt qua, đương nhiên chưa kịp xem kĩ tình hình.
Hắn ôm cậu vào lòng, rũ mi, nhìn những vết bỏng điện ngang dọc trên thân thể Long Phúc, lông tóc vốn trắng mềm mượt mà giờ đây bẩn thỉu rối bù, thậm chí vài chỗ còn loang lổ vết phù đốt tới gốc.
Càng nhìn, cảm xúc Huyễn Thần càng trầm xuống.
Không xa truyền tới động tĩnh nho nhỏ, Từ Minh Chương đang chật vật lấy đan dược tựu cứu lấy mình, Huyễn Thần tạm thời rời mắt khỏi Long Phúc.
Từ trước tới nay, Huyễn Thần là kẻ có thù tất báo.
Đầu tiên Từ Minh Chương phái linh sủng tới ám sát hắn, hay còn ngược đãi mèo trắng, tất cả đều phải tính toán rõ ràng.
Ma khí quanh thân Huyễn Thần cuồn cuộn nổi lên, gió gầm tứ phía, rít nên vô số lưỡi dao sắc bén phóng thẳng về phía Từ Minh Chương. Tuy tu vi Từ Minh Chương không thấp nhưng hắn vừa hứng trọn một chưởng của Huyễn Thần không phòng bị, lục phủ ngũ tạng đều trọng thương nghiêm trọng.
Huyễn Thần ôm mèo, thậm chí không cần nâng tay đã có thể áp chế đối phương cứng người, không thể động đậy.
Dưới sức nặng của uy áp, mặt đất quanh chân Từ Minh Chương bắt đầu chấn động, trong không khí truyền tới âm thanh xương cốt gãy vụn giòn vang. Nửa tiếng Từ Minh Chương cũng không kêu ra, chỉ biết bày ra vẻ mặt cực kì dữ tợn, thất khiếu ào ào đổ máu.
Long Phúc vốn biết thiết lập của Huyễn Thần là phản diện chính trong cả mạch truyện, gì mà giết người không chớp mắt, thủ đoạn ác độc tàn bạo này kia,… đều qua sách vở. Hôm nay cậu mới có cơ hội rửa mắt nhìn xem.
Đầu Long Phúc ong ong choáng váng, mí mắt sụp xuống phân nửa, khép hờ, nhìn thấy cả người Từ Minh Chương đầm đìa máu tươi lập tức sợ run người.
Cậu sững sờ hồi lâu, rồi mới sực tỉnh níu nhẹ cổ áo Huyễn Thần. Long Phúc sợ Huyễn Thần sẽ đi theo thiết lập ban đầu, gây thù chuốc oán với Tu chân giới kể từ đây.
Huyễn Thần cảm nhận cục bông trong ngực đang run rẩy, móng vuốt nhẹ nhàng kéo kéo cổ áo mình, giữa mày hơi nhíu. Hắn nhất thời xúc động, quên mất con mèo này nhát đến dại khờ.
Huyễn Thần không dừng động tác, chỉ tự nhiên ôm chặt mèo trắng, ấn đầu cậu vào cổ áo mình.
\”…\”
Tầm mắt Long Phúc bị che kín mít.
Tu vi Từ Minh Chương nhanh chóng cạn kiệt. Hiện tại thực lực Khang Thanh Trạch còn kém, can bản không thể tới gần, hơn nữa…