Edit: Min
Xác thật đã bị lừa.
Kỳ Dụ cúi xuống nhìn bình thuốc trên mặt đất: Sinh Long Hoạt Hổ Đan.
Cả người y như chết lặng, nhưng mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Trương Giản Lan phất tay, dùng linh lực làm tấm màn giường rơi xuống. Bên ngoài trời nổi cơn giông bão dữ dội, mưa gió cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng. Những cành ngô đồng lớn lay động dữ dội trong cơn cuồng phong, từng lớp lá run rẩy không ngừng, nước mưa xối xả chảy xuống như những dòng nước mắt bất lực, khiến những chiếc lá đong đưa không dứt, tựa như lục bình bị sóng đánh tan tác.
…..
\”Tiểu Ái….. Nói cho….. Nói cho ta….. Bây giờ….. Là….. Lúc nào?\” Kỳ Dụ run rẩy hỏi, giọng nói nghẹn ngào đến đáng thương. Từng âm thanh thốt ra như bị dày vò bởi nỗi đau khổ cùng cực, như thể mọi lời cầu cứu trong cuộc đời này đã bị y gào hết trong một khoảnh khắc.
Tiểu Ái không đáp lại.
Kỳ Dụ liếc nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, ánh sáng chói lóa đến mức khiến y không thể không nheo mắt.
Y nhớ, hình như hôm qua cũng từng nhìn thấy ánh nắng như vậy. Khi đó, y dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài. Đầu óc lúc ấy mơ màng, ngay cả bầu trời cũng trở nên tối tăm u ám trong mắt y. Giờ đây, trên giấy dán cửa sổ vẫn còn lưu lại những vết cào gồ ghề, nham nhở do móng tay để lại.
Kỳ Dụ nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, quầng mắt sưng đỏ. Lúc này, ngoài hơi thở dồn dập, y không còn phản ứng nào khác. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy làn da y nổi đầy da gà, từng tầng từng tầng chồng lên nhau.
Có người đang dịu dàng nhìn y, nhưng đầu óc Kỳ Dụ giờ đây trống rỗng, nhất thời không nhận ra người trước mặt là ai. Mãi đến khi người đó nhẹ nhàng áp trán vào trán y, khẽ cảm thán: \”Từ khi ta có ký ức đến nay, ta chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy….. Vợ của ta chịu khổ rồi…\”
Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của y: \”Ta nguyện cùng em một lòng mãi mãi.\”
Chỉ cần người đó cất tiếng, Kỳ Dụ lập tức nhận ra hắn là ai.
Rốt cuộc, y cũng có phản ứng, dù chỉ là đôi môi run rẩy cùng giọng nói nghẹn ngào, yếu ớt nhưng đầy giận dữ:
\”Phải….. Đúng vậy… Ngươi con mẹ nó… Ngươi thì hạnh phúc….. Còn ta bây giờ….. Đến bò cũng không bò dậy nổi… Mẹ ngươi…\”
Chỉ cần Kỳ Dụ khẽ cử động, toàn thân y lập tức run rẩy. Từng cơ bắp như bị rút sạch sức lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy, cơ thể như sắp tê liệt hoàn toàn. Nếu không phải là kiếm linh, có thân thể vượt trội để chống đỡ, y sợ rằng bản thân đã sớm mất mạng dưới tay Trương Giản Lan.
Tên khốn đó vậy mà còn bật cười: \”Sai rồi, sai rồi. Mấy ngày tới em hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta nhất định sẽ chăm sóc em chu đáo.\”
Kỳ Dụ dồn hết chút sức lực cuối cùng quay đầu nhìn bình thuốc màu vàng nhỏ bé trên mặt đất, ánh mắt đầy căm hận.