Edit: Min
Kỳ Dụ vừa chạm phải lửa liền như muốn rụt tay lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lúc trắng bệch, lúc hồng hào. Trời biết lúc này trong đầu y chỉ mong hóa thành một con cá, hoặc một thứ gì đó trong suốt, miễn sao người ta không thể nhìn thấy y nữa thì tốt.
Nhưng thực tế thì……
Trương Giản Lan không chỉ có thể nhìn thấy y, mà còn nhìn rất rõ ràng. Mọi thứ trắng mịn như tuyết đều phơi bày, rõ ràng đến mức khiến Kỳ Dụ không thể chịu nổi, thậm chí còn chủ động nghiêng người áp sát hơn.
\”Vợ của ta….. Hay là thử xem?\”
Kỳ Dụ đơ người, do dự một chút, rồi như người lính can trường bước vào trận chiến, dứt khoát nói: \”Qua đời thì qua đời!\”
Trương Giản Lan nhẹ nhàng tựa đầu vào cổ y, bàn tay từ tốn vòng lấy eo y. Hơi thở của hắn nhẹ nhàng nhưng ngứa ngáy đến mức khiến Kỳ Dụ khó chịu, bản năng muốn đẩy hắn ra.
Trương Giản Lan cảm nhận được, khẽ khàng thì thầm bằng giọng khàn đặc: \”Đừng nhúc nhích.\”
Kỳ Dụ cứng người, không dám nhúc nhích.
Trương Giản Lan nhẹ nhàng nâng khuôn mặt y lên, từng chút từng chút hôn xuống, từ trán, đến chóp mũi, rồi dừng lại ở đôi môi. Hắn cúi đầu nhìn Kỳ Dụ, ánh mắt dịu dàng như một hồ nước sâu thẳm, tưởng chừng có thể nhấn chìm người khác.
\”Trương….. Trương Giản Lan…\” Kỳ Dụ lắp bắp, giọng nói lộ rõ sự căng thẳng.
Trương Giản Lan dịu dàng đáp lại: \”Ừm…\” Động tác vẫn không ngừng, mỗi nụ hôn như rơi xuống khiến da đầu Kỳ Dụ tê dại, đôi môi nhỏ xinh run rẩy không ngừng.
Trước sự nhạy cảm của y, Trương Giản Lan chỉ khẽ cười, ánh mắt thoáng qua bàn tay nhỏ đang bám chặt vào mép bồn tắm.
Hắn chủ động đưa tay ra trước mặt Kỳ Dụ. Y thoáng nhìn đã hiểu ý, rụt rè đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay ấm áp kia, thầm nghĩ: Tên thẳng nam sắt thép này hóa ra cũng biết quan tâm đến người khác.
Trương Giản Lan nắm lấy tay y, mười ngón tay đan chặt, sau đó kéo Kỳ Dụ ngồi lên đùi mình. Đúng khoảnh khắc ấy, mặt Kỳ Dụ đỏ bừng, nóng đến mức như muốn bốc khói, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, không sao kiểm soát được.
Một lúc sau…..
Cả người nóng bừng, Kỳ Dụ bất lực ngửa đầu nhìn Trương Giản Lan. Đôi mắt của hắn giờ đây sáng rực như ngọn lửa, cháy bỏng nhưng vẫn sâu thẳm, trong đó chỉ phản chiếu duy nhất khuôn mặt đỏ hồng của y, không còn bất kỳ điều gì khác.
Thanh kiếm dường như sắp trở về vỏ.
Kỳ Dụ sợ hãi muốn bỏ chạy.
Trương Giản Lan đã siết chặt eo y, nhất quyết không để y thoát đi.
Căng thẳng khiến Kỳ Dụ mất kiểm soát, trong chớp mắt, y hóa thành một thanh kiếm sắc bén, ánh hàn quang lóe lên, mũi kiếm nhắm thẳng xuống.
Đồng tử của Trương Giản Lan co lại, phản ứng nhanh như chớp, vươn tay nắm lấy chuôi Ngọc Hành trước khi nó kịp chạm xuống.