Edit: Min
Trương Giản Lan cười, nụ cười ấy khiến da đầu y tê dại.
Nghe thấy đối phương nói muốn coi mình như phạm nhân, Kỳ Dụ sợ đến mức nuốt nước bọt cái \”Ực,\” vội vàng tự minh oan: \”Ta…… Ta không phải phạm nhân, ta có chìa khóa!\”
Nói xong, y lôi chìa khóa ra, bước tới cửa lao, chuẩn bị mở khóa. Chìa khóa vừa được cắm vào ổ, Kỳ Dụ bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Giản Lan. Y thấy vị đạo trưởng kia đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt đó, thoạt nhìn thì hiền hòa, khóe miệng còn có một nụ cười nhạt, trông thật phúc hậu và vô hại. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rõ gân xanh trên trán Trương Giản Lan đang nổi lên, cùng với những ngón tay phía sau lưng nôn nóng cử động.
Kỳ Dụ cứng người: Nguy rồi.
Thế là, y quyết đoán rút chìa khóa ra, cất lại vào túi.
Trương Giản Lan mở miệng, giọng đều đều: \”Vì sao không ra?\”
Ngươi thử nói xem! Kỳ Dụ ngồi xổm xuống góc tường, tựa như đang co rúm lại: Cái người này nhìn như muốn ăn thịt người, ai mà dám ra ngoài chứ!
\”Ta…. Ta cảm thấy ở trong này vẫn thoải mái hơn một chút…\”
Trương Giản Lan hạ giọng: \”Ở trong đó chờ bị phạt à?\”
Kỳ Dụ: \”……\”
Bên cạnh, một kiếm tu chấp pháp vừa nghe đã xen vào: \”Kiếm Tôn cần đệ tử hỗ trợ không?\”
Trương Giản Lan tựa người vào tường, mệt mỏi xoa xoa ấn đường: \”Đi rót cho ta ly trà.\”
Những ngày tìm kiếm Kỳ Dụ đã khiến hắn gần như kiệt sức, tinh thần cũng sa sút không ít.
\”Vâng.\” Kiếm tu đáp rồi rời đi.
Trương Giản Lan nheo đôi mắt vàng sâu thẳm nhìn vào trong nhà giam, nơi Kỳ Dụ đang khép nép. Tiểu mỹ nhân kia rõ ràng vô cùng căng thẳng, đứng ngồi không yên. Mỗi lần bị ánh mắt hắn nhìn trúng, lại co rụt vào góc như con thỏ nhỏ giật mình.
Hắn là sài lang hổ báo à?
Sao phải sợ hắn đến mức ấy?
Hàng lông mày của Trương Giản Lan nhíu lại, gần như thành chữ xuyên 川.
Trong tầm mắt, hắn thấy mỹ nhân kia đã xoay người, ngồi xổm trong góc, dường như đang làm gì đó. Đệ tử lúc này bưng trà tới, Trương Giản Lan nhận lấy, rồi cả hai lặng lẽ đứng đó, dõi theo hành động của Kỳ Dụ.
……
Kỳ Dụ đang đào tường.
Y nghĩ: Cánh cửa sắt này vô cùng chắc chắn, ngay cả Trương Giản Lan muốn phá cũng cần chút thời gian. Nhưng góc tường này mỏng hơn, dựa theo quan sát ban đầu của y, chỗ này nếu thông được sẽ dẫn đến một đường hầm khá xa.
Nhân lúc này đào một cái lối thoát, chắc là kịp chạy trốn.
Y lục lọi trong người, lôi ra cái gì đó. Sau một hồi mò mẫm, y rút ra một cái thìa. Trước mắt có mỗi công cụ này thì đành dùng thôi.