Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si – Chương 25.1 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 9 tháng trước

Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si - Chương 25.1

Edit: Min

Hiếm thấy.

Lần này khi tỉnh lại, Kỳ Dụ không còn thấy mình ngâm mình trong hồ nữa, mà đang nằm trên giường….. Y xoa xoa cái đầu còn hơi choáng váng, ngồi dậy, ngẩn người một lúc trên giường. Sau đó, như nhớ ra điều gì, y vội cúi xuống nhìn ngực mình.

Không có vết thương.

Lạ thật…… Rõ ràng y nhớ rất rõ cú kiếm của Liễu Tri Khanh đã vô tình xuyên qua người y. Cú kiếm đó mạnh đến mức khiến thân thể y bị xuyên thủng. Sao giờ lại không thấy vết thương nào?

Nghĩ một lát, y đoán rằng có lẽ do thanh Ngọc Hành kiếm – một bảo vật tuyệt thế – đã phát huy tác dụng bảo vệ. Có thể trong khoảnh khắc đó, cơ thể y đã biến thành sắt thép, nhờ vậy mà không bị tổn thương.

Dù sao lúc đó y cũng không cảm thấy đau.

Nhưng mà, y vẫn có chút tức giận, bởi vì ngay trước khi ngã gục vì cú kiếm đó, y thoáng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang lén lút trốn ở phía xa. Chính là hai tên mị ma chuyên hố người ấy!

Hai kẻ đó gần đây đang nghiên cứu thứ gì đó gọi là 《Mỹ Thực Hừ Nhẫm Đại Pháp》, suốt ngày trốn sau lưng y âm mưu điều gì. Y nghi ngờ lý do chúng đẩy y ra chắn kiếm lần này, chắc chắn có liên quan đến quyển sách nấu ăn kỳ quái trong tay chúng.

Kỳ Dụ ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, nhưng không thấy bóng dáng của hai tên mị ma. Bình thường, cả hai hay nấp trên đó, nhưng lần này có lẽ biết y muốn tìm bọn họ tính sổ nên đã trốn mất tiêu.

Kỳ Dụ quyết định cầm thanh kiếm mà Trương Giản Lan không dùng đến, rồi chuẩn bị đi tìm hai tên mị ma kia.

Đúng lúc này, y đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng đang dõi theo mình. Y rùng mình một cái, đảo mắt nhìn quanh, liền phát hiện một \”Hung thần mặt sắt\” đang ngồi ngay ngắn bên đầu giường, nhìn chằm chằm y.

Cũng không biết đối phương đã ngồi đó bao lâu, y một chút cũng không phát hiện.

Dọa y nhảy dựng.

Kỳ Dụ câm nín: \”Trương Giản Lan, ngươi làm gì thế?\” Giống như một con quỷ không rên một tiếng.

Vị đạo trưởng trước mặt dường như đã rất lâu không ngủ, đôi mắt đỏ ngầu, vành mắt thâm sì, đôi môi thì trắng bệch đến đáng sợ… Nhưng vẻ lãnh khốc đặc trưng của hắn vẫn không suy giảm chút nào.

Chỉ với bộ dạng hiện tại, nếu đặt hắn lên bàn thờ, chắc chắn sẽ được xem như một \”Thiết diện thần\” để thờ phụng.

Kỳ Dụ bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến phát hoảng, bèn thử gọi thêm một tiếng: \”Trương Giản Lan?\”

Đối phương vẫn không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn y đăm đăm.

Kỳ Dụ mím môi, không dám nói thêm.

Y chợt nhớ lại, ngay trước khi mất ý thức, dường như có nghe thấy người này gọi mình một tiếng \”Vợ của ta\”. Nhưng y không chắc có nghe nhầm không, hay thực ra Trương Giản Lan chỉ gọi Ngọc Hành.

Dù thế nào đi nữa, ánh mắt kia vẫn dán chặt vào y, khiến Kỳ Dụ cảm thấy tinh thần mình sắp tan vỡ.

Cuối cùng, y không chịu nổi nữa, mở miệng: \”Ngươi vì sao cứ nhìn chằm chằm vào ta thế?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.