Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si – Chương 16 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 20 lượt xem
  • 8 tháng trước

Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si - Chương 16

Edit: Min

Kỳ Dụ còn chưa kịp làm gì, Trương Giản Lan đã như bị lửa đốt, đẩy mạnh y ra, đồng thời giá trị hảo cảm cũng tụt dốc không phanh.

Ánh mắt Trương Giản Lan đầy cảnh giác nhìn Kỳ Dụ, hơi thở có phần gấp gáp, sau đó một tay chụp y trở lại thành kiếm.

Hỏng rồi.

Vì nôn nóng, Kỳ Dụ đã quên mất rằng kẻ này dường như rất ghét mình.

Nỗi hoảng loạn tràn ngập trong lòng Kỳ Dụ.

Nếu Trương Giản Lan không thèm để ý đến y nữa, y chắc chắn chỉ còn đường chết.

Bỗng trước mắt Kỳ Dụ, tầm nhìn như bị phủ một lớp mốc đen, từng chút một bị bóng tối xâm chiếm. Y biết mình sắp chết, thân kiếm run rẩy không thể kiểm soát.

Ngay lúc đó, một đôi bàn tay lớn bất ngờ nâng y lên, đặt vào hồ linh khí đang sôi sục. Chỉ trong chốc lát, những đám khí mốc bắt đầu tan biến, ánh sáng quay trở lại, Kỳ Dụ có thể nhìn thấy rõ trở lại một lần nữa.

Trương Giản Lan quỳ một gối bên cạnh hồ kiếm, dùng kéo cắt vụn các nguyên liệu cần thiết để bổ linh cho Ngọc Hành. Những nguyên liệu ấy đều cực kỳ hiếm thấy và vô cùng quý giá. Nhờ chúng, Kỳ Dụ ít nhất có thể duy trì trạng thái mà không cần bổ linh thêm trong nửa tháng tới.

Nhìn cảnh này, Kỳ Dụ không khỏi cảm động, khẽ gọi: \”Trương Giản Lan.\”

Trương Giản Lan ném nốt phần nguyên liệu còn lại vào trong hồ, sau đó bước xuống nước, đem Ái Kiếm của mình vớt lên, rồi không chút do dụ dùng lưỡi kiếm  cắt vào lòng bàn tay mình.

Trong phút chốc máu tươi điên cuồng tuôn ra.

Nhưng điều kỳ lạ là Ngọc Hành không hề hấp thu máu của Trương Giản Lan. Điều này có nghĩa là nó vẫn từ chối nhận hắn làm chủ nhân.

Thực ra, việc linh kiếm có nhận chủ hay không cũng không quan trọng lắm. Linh kiếm đã nhận chủ thì chỉ có thêm một kỹ năng là \”Gọi đến gọi đi\” mà thôi.

Còn đối với những kiếm tu thật sự, bọn họ không để bụng kiếm này là của ai, chỉ cần có thể cầm ở trong tay là được.

Tuy nhiên, Trương Giản Lan lại không nghĩ như vậy. Hắn luôn đặc biệt quan tâm đến việc, liệu Ngọc Hành có chịu chấp nhận mình làm chủ hay không.

Hắn đứng lặng nhìn thanh kiếm hồi lâu, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lẩm bẩm: \”Ta đã làm xong vỏ kiếm cho ngươi. Nhưng tạm thời vẫn chưa đặt tên, vì ta không nghĩ ra cái tên nào thật sự phù hợp với vỏ kiếm này.\”

Kỳ Dụ nghe vậy, nhịn không được hỏi: \”Vậy vỏ kiếm trước đó thì sao?\”

Kỳ Dụ nhớ lại vỏ kiếm trước đó. Hình như nó cũng không có tên… À không đúng, y chợt nghĩ tới điều gì đó. Khi hóa hình, trên đai lưng của y có dệt vài chữ, trên đỉnh vỏ kiếm cũng khắc những ký tự tương tự, \”Trăng Bạc.\”

\”Chẳng lẽ, đó chính là tên của vỏ kiếm đó?\”

Nói thật, nếu xét về phong cách của Trương Giản Lan, việc hắn đặt một cái tên mang hơi hướng thơ mộng như vậy thật khiến người ta khó tin. Nhưng nhìn kỹ lại, sự tinh tế mà Trương Giản Lan dành cho từng chi tiết của vỏ kiếm thì không thể phủ nhận được. Mặc dù chỉ là dành cho một thanh kiếm, nhưng công phu và thời gian bỏ ra cũng khiến Kỳ Dụ cạn lời.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.