BẠN ĐANG ĐỌC
EDIT VÌ TUI ĐAM MÊ ĐỌC TRUYỆN BẢN EDIT chứ hong biết chữ trung nào nên edit rất dởm. 🥲 bạn đã được cảnh báo.
Đọc thấy chướng mắt xin đừng buông lời cay đắng ạ.
Hán Việt: Xuyên thành tử đối đầu đích sung khí oa oa
Tác giả: Hạ Đa La
Tình trạng: Hoàn…
#1v1
#boylove
#caoh
#dammei
#dammy
#hiệnđại
#hnặng
#hvan
#hệ
#ngọt
#songtính
#sung
#thôtục
#vườntrường
#đam
#đammỹ
#đơnphươngthầmmến
#độcchiếmcông
chương này dài dữ thần xin phép chia làm 2, thịt cũng ngon nhắm chị iem ạ :>
Thẩm Thuật Nam ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, tư thế rất nghiêm túc. Hắn bất động, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng thạch cao tinh xảo, hai mắt đều trống rỗng.
Kể từ khi nghe Lâm Trăn thú nhận việc nhận nhầm người, hắn bắt đầu rơi vào trạng thái siêu thoát thế tục này.
Lâm Trăn giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, không dám ngồi xuống, cậu đứng ở bên ghế sô pha nhìn hắn, gọi mấy lần cũng không đáp lại. Lâm Trăn đi tới, nắm lấy cánh tay Thẩm Thuật Nam nhẹ nhàng lắc lắc, \”Anh đừng tức giận, hiện tại không biết em đã biết rồi sao?\”
Hơn nữa, tất cả không phải lỗi của cậu. Ít nhất một phần là do lỗi Tống Tư Thấm, và một phần tư khác đổ lỗi cho Thẩm Thuật Nam không chịu mở miệng.
Cậu sẵn sàng đảm nhận 25% trách nhiệm còn lại.
Ngay khi chuyện lớn như vậy bị bại lộ, bản thân Lâm Trăn vẫn còn choáng váng, khi nghĩ Thẩm Thuật Nam lại từ bỏ cơ hội học tập tốt như vậy vì mình, cậu vừa sửng sốt vừa hối hận.
Hai người sững sờ một hồi, bầu không khí ngưng trệ, Lâm Trăn tiếp tục dỗ dành: \”Em sai rồi mà.\”
Cậu đợi một hồi, Thẩm Thuật Nam chỉ nói: \”Không sao, để cho anh tức giận một lát.\”
Thẩm Thuật Nam nhân tiện kéo cánh tay mình ra khỏi tay Lâm Trăn, gương mặt vẫn lạnh lùng cứng rắn như đang tiêu hóa cảm xúc.
Những lời này thành công khiến Lâm Trăn cảm thấy tội lỗi dâng trào như phát điên. Cậu bất lực hỏi: \”Đừng tức giận nữa, được không anh? Tức giận, tức giận có hại cho sức khỏe!\”
Thẩm Thuật Nam hơi quay đầu lại, cau mày nhìn cậu: \”Em sự muốn muốn anh không tức giận?\”
Lâm Trăn chỉ mong sao hắn thoát khỏi lại trạng thái thiền định đáng sợ này, liền vội vàng gật đầu.
Thẩm Thuật Nam nói: \”Được.\”
……
Trong căn phòng đơn sơ, Lâm Trăn và Thẩm Thuật Nam đang ngồi cạnh nhau trên mép giường, khoảng cách giữa hai người khoảng hai mươi cm. Một người thì mặt vô cảm, người kia hơi lo lắng, nhìn họ giống như hai người ở buổi hẹn hò đầu tiên trên ghế công viên.
Thẩm Thuật Nam nói: \”Lâm Trăn, anh thích em, em có thể ở bên anh chứ?\”
Những gì hắn đang nói rõ ràng là tỏ tình nhưng giọng điệu lại không hề dao động.
Tay Lâm Trăn thả xuống nệm, siết chặt vì xấu hổ: \”Um, được, em, em cũng thích anh. Nhưng mà Thẩm Thuật Nam, em có chuyện muốn nói với anh, em là người liên giới tính, anh cần phải suy nghĩ kỹ.\”
Nói xong cậu thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Thuật Nam nói rằng lời thú nhận cậu nợ hắn nên được trả lại, và bí mật cũng muốn chính tai hắn nghe một lần. Nói như vậy rồi…hẳn là không giận nữa phải không?
\”Ồ? Lưỡng tính? Có thể cho anh nhìn xem không?\” Thẩm Thuật Nam nghiêm túc nói.
Hắn dường như vẫn đang trong vở kịch, trên mặt không có biểu hiện tức giận, là dáng vẻ tĩnh lặng như mặt hồ như ngày thường.