Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính – Chương 77. Năm mươi hai – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính - Chương 77. Năm mươi hai

\”Tuổi hai đứa còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, không biết con đường này khó khăn nhường nào…\”

Thấy biểu cảm hai người không chút dao động, Trần Cửu Cửu thay đổi chiến lược, quay sang nói với Mạc Sơ Quyết: \”Tiểu Sơ, bình thường dì thương con bao nhiêu chắc con cũng biết? Dì xem con như con ruột nên mới không muốn hai đứa rơi vào con đường này. Còn nữa, con có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của mẹ con chưa? Một khi bà ấy biết được sẽ đau lòng đến mức nào…\”

\”Dì!\”, Mạc Sơ Quyết đứng phắt dậy, \”Xin dì đừng nói mẹ con biết! Con sẽ không bỏ cuộc. Về phía mẹ, con từ từ tìm cơ hội nói sau. Chỉ mong dì tạm thời đừng tiết lộ. Mai đã là tất niên, con muốn mẹ có một cái tết vui vẻ\”.

\”Con…\”

Không đợi Trần Cửu Cửu dứt câu, Dụ Quy Tinh đột nhiên vươn tay bắt lấy cánh tay bà, lời lẽ dứt khoát: \”Cầu xin mẹ\”.

Trần Cửu Cửu sửng sốt quay người nhìn đứa con trai đã cao hơn mình mấy cái đầu.

Nhóc con ngày nào còn trầm lặng ít nói mà nay đã trở thành một người đàn ông trưởng thành độc lập, khí thế lạnh buốt, nét mặt nghiêm nghị.

Bà bỗng dưng không nói nên lời.

Dụ Quy Tinh dịu giọng: \”Mẹ, Tiểu Sơ nói đúng, mai là tất niên, có chuyện gì đợi năm sau hẵng tính\”.

Trần Cửu Cửu im lặng thật lâu.

Mạc Sơ Quyết xoa lòng bàn tay mướt mồ hôi, mắt ngó qua ngó lại hai người như bé thỏ sợ hãi dựng thẳng tai.

Mặc dù cuộc trò chuyện diễn ra không mấy dễ chịu nhưng ít nhất Trần Cửu Cửu đã đồng ý trong mấy ngày tết sẽ không nói chuyện kia cho Khương Y Linh và Mạc Hiên Văn biết. Hai người cũng có được khoảng thời gian nghỉ xả hơi ngắn ngủi.

\”Đêm nay con định ngủ lại đây?\”. Trần Cửu Cửu cau mày hỏi trước khi rời đi.

Mạc Sơ Quyết thận trọng liếc nhìn Trần Cửu Cửu, nhất thời không rõ ý tứ.

Đây là đồng ý cho Dụ Quy Tinh ở lại hay là muốn hắn về nhà?

Dụ Quy Tinh điềm tĩnh ừm một tiếng.

Trần Cửu Cửu đứng yên ở cửa, ánh mắt phức tạp. Bà cũng hết cách, khuyên chẳng được, lại không thể dùng vũ lực lôi nó về nhà, chỉ đành cảnh cáo: \”Hai đứa để ý chừng mực, đừng đi quá giới hạn\”.

\”Giới hạn gì?\”, Khương Y Linh lau tóc chậm rãi bước tới, ánh mắt khó hiểu, \”Hôm nay chị lạ quá!\”.

So với Dụ Quy Tinh và Mạc Sơ Quyết thì Trần Cửu Cửu là người căng thẳng nhất, bà xua tay, luống cuống rời đi: \”Không có gì, tôi về đây, mọi người ngủ sớm\”.

Khương Y Linh tiễn người ra cửa, chờ Trần Cửu Cửu vào phòng mới đóng cửa lại, quay đầu nói với hai người: \”Mấy đứa ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dọn nhà\”.

Bà thậm chí không hỏi một câu về chuyện vừa rồi.

Dụ Quy Tinh khép cửa, đưa mắt nhìn Mạc Sơ Quyết, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình.

Hắn bước tới ôm người vào lòng: \”Sao vậy?\”.

Mạc Sơ Quyết thở dài, cơ thể như quả bóng xì hơi ềm oặt dựa vào lòng hắn: \”Em đang nghĩ nên mở lời với mẹ thế nào\”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.