\”Là con theo đuổi em ấy trước\”, Dụ Quy Tinh ngưng một chút, \”Tính em ấy vốn ngây thơ, lại chậm chạp trong chuyện tình cảm. Nếu con không theo đuổi, em ấy sẽ không bước vào con đường này\”.
Trần Cửu Cửu lặng yên không nói.
Dụ Quy Tinh không nhìn bà, tiếp tục lời mình: \”Tất cả đều là lỗi của con, nếu mẹ có trách thì hãy trách mình con. Tiểu Sơ luôn xem mẹ như người mẹ thứ hai, dù em ấy không nói ra nhưng trong lòng chắc chắn sẽ rất đau khổ\”.
Trần Cửu Cửu như bị từ nào đó kích thích, bà bật dậy, khóe mắt rưng rưng: \”Tiểu Sơ Tiểu Sơ, bây giờ con không thèm để tâm đến cảm nhận của người mẹ này đúng không! Con trai mẹ là đồng tính luyến ái bị người người chê cười! Con nói mẹ phải làm sao đây!?\”.
Năm ấy chồng ngoại tình với bạn thân, tiểu tam chiếm chỗ, sau lưng bao nhiêu người chỉ trỏ, thương hại, cười nhạo bà. Tuy không nói ra nhưng trong lòng đã bị những lời đó tổn thương sâu sắc.
Từ đó trở đi, bà quyết tâm phải sống ngẩng cao đầu. Suốt mười mấy năm qua bà nỗ lực kiếm tiền chỉ để mọi người biết rằng dù không có đàn ông, bà vẫn có thể sống tốt!
Thế nhưng bây giờ, \”vết nhơ\” trên người con trai nhất định sẽ khiến người khác cười nhạo châm chọc. Đến lúc đó hai mẹ con biết phải làm sao?
Khí thế quanh người Dụ Quy Tinh trầm xuống, hắn nắm tay thành quyền, giọng nói khàn khàn: \”Xin lỗi, mẹ\”.
Trần Cửu Cửu giận đến mất trí, nói gằn từng chữ: \”Xin lỗi có ích gì! Giờ con đi xem mắt ngay cho mẹ, sau này đừng đi chung với nó nữa!\”.
Tâm trạng bà lúc này hết sức phức tạp, một mặt kinh hãi vì con trai là đồng tính, một mặt lại cảm thấy áy náy vì con trai mình dẫn Mạc Sơ Quyết vào con đường này. Bà chẳng biết nên làm gì mới đúng.
Hành vi đi ngược số đông thể nào cũng bị chỉ trích, để rồi trở thành đề tài trà dư tửu hậu cho người đời. Bà không muốn hai đứa nhỏ phải rơi vào hoàn cảnh mà chính mình từng trải qua.
\”Không thể được\”. Dụ Quy Tinh trầm giọng nói. Về phương diện này hắn tuyệt đối không nhân nhượng: \”Trời sinh con thích con trai, mẹ bắt con cưới phụ nữ, con không làm được. Con sẽ không lừa hôn\”.
\”Con…\”, ngón tay Trần Cửu Cửu run rẩy, \”Cút đi cho mẹ!\”.
Dụ Quy Tinh mím môi: \”Mẹ bình tĩnh\”.
\”Đi ra khỏi nhà\”, Trần Cửu Cửu chỉ ra cửa chính, lồng ngực phập phồng, \”Mẹ không muốn nghe con ngụy biện\”.
Dụ Quy Tinh im lặng đứng dậy, đi đến cửa còn quay đầu nhìn: \”Mẹ bớt giận\”.
Trần Cửu Cửu che mặt dựa lên sô pha, không nói chuyện.
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, bà mới buông tay xuống, đưa mắt đến cánh cửa đang khép chặt, sắc mặt khó coi.
Trước kia không phải bà chưa từng nghe chuyện về người đồng tính. Tuy lúc đó cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không ý kiến, bởi những chuyện đó cách bà quá xa.
Vậy mà bây giờ con trai chính miệng thông báo nó là cong, trời sinh thích con trai, người làm mẹ sao có thể chấp nhận dễ dàng?