\”Dụ Quy Tinh, đừng ỷ tớ thích cậu là cậu muốn làm gì thì làm, có biết tớ sẽ đau lòng không?\”.
Mạc Sơ Quyết vừa bò lên như gấu koala vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trái tim Dụ Quy Tinh nảy lên thình thịch, dáng vẻ trầm tĩnh xưa nay cuối cùng cũng được tháo xuống, nếu không tắt đèn thì đã có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của hắn lúc này.
Yết hầu hắn khẽ chuyển động, cất tiếng khàn khàn: \”Cậu nói cái gì?\”.
Âm thanh vang lên đột ngột khiến Mạc Sơ Quyết giật mình. Cậu nghiêng người sang bên rồi rơi xuống lớp nệm mềm mại, còn nảy nhẹ lên một cái.
Sau một hồi cựa quậy loạt soạt, Dụ Quy Tinh xốc chăn ngồi dậy.
Mạc Sơ Quyết ngơ ngác nhìn hắn bật đèn ngủ. Khi ánh đèn vàng trầm ấm chiếu sáng hai gương mặt, sự im lặng đến nghẹt thở bỗng chốc lan tràn.
Mạc Sơ Quyết dùng tay moi chăn: \”… Cậu chưa ngủ sao?\”.
Dụ Quy Tinh nắm tay thành quyền đặt bên môi, ho nhẹ: \”Mới ngủ, cậu vừa vào tôi liền tỉnh\”.
Mạc Sơ Quyết: \”…\”
Vậy nghĩa là hắn đã nghe sạch sành sanh?
Câu trả lời quá đỗi thẳng thắn này một lần nữa khiến bầu không khí trở nên trầm lặng. Dụ Quy Tinh cũng nhận ra mình lỡ lời, hắn day day ấn đường: \”Cậu vừa nãy là thật lòng hay chỉ thuận miệng nói đùa?\”.
Mạc Sơ Quyết chớp mắt, định mở miệng phủ nhận nhưng chợt nhận ra một điều – tại sao cậu phải phủ nhận?
Đó vốn dĩ là lời thật tình, cũng là suy nghĩ xuất phát từ tận đáy lòng cậu, nếu không nói ra chẳng lẽ lại để Dụ Quy Tinh tiếp tục đi xem mắt ư?
Hơn nữa đây chỉ là mơ, dù mất mặt cũng không xảy ra thật, nói không chừng vừa tỉnh dậy đã quên hết, thế sao phải sợ hãi?
Nghĩ vậy, Mạc Sơ Quyết đột nhiên thông suốt.
Dụ Quy Tinh chứng kiến hết thảy những thay đổi biểu cảm của thiếu niên trước mặt, từ cau mày trầm ngâm đến đột nhiên tỉnh ngộ, toàn bộ chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy mấy giây.
Hắn chưa kịp đặt nghi vấn đã bị Mạc Sơ Quyết bổ nhào tới đè lên người: \”Cậu thấy tớ giống nói đùa lắm hả?\”.
Dụ Quy Tinh vững vàng đón được đối phương, hắn mím môi, ánh mắt rơi lên chụp đèn, trông có vẻ cô đơn: \”Cậu thích trêu đùa nhất, đừng tiếp tục chọc tôi, tôi sẽ xem là thật\”.
Lòng Mạc Sơ Quyết đau xót, Dụ Quy Tinh thế này trông thật đáng thương làm người ta vừa động lòng vừa thương cảm: \”Cậu không tin tớ?\”.
Dụ Quy Tinh nở nụ cười chua chát: \”Cậu uống say\”.
Đối phương tựa cằm lên đỉnh đầu Mạc Sơ Quyết, vì thế cậu không thể nhìn thấy chút gian xảo lóe lên trong đôi mắt hắn.
\”Hiện tại tớ rất tỉnh táo\”, Mạc Sơ Quyết nói, \”trước kia tớ không hiểu mấy chuyện này, nhưng khi cậu đối xử tốt với người khác, tớ sẽ ghen, khi thấy cậu đi xem mắt, tớ sẽ tức giận\”.