Nhà vệ sinh vang lên tiếng ngâm nga vui vẻ, Khương Y Linh dọn bữa sáng xong, buồn cười hỏi: \”Hôm nay có chuyện gì khiến con vui thế?\”.
Mạc Sơ Quyết ló đầu ra, tay cầm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt trắng: \”Âu Dương Húc rủ con ra ngoài chơi\”.
Giọng nói có chút mơ hồ nhưng Khương Y Linh vẫn nghe rõ. Bà và Mạc Hiên Văn nhìn nhau, làm bộ hỏi bâng quơ: \”Chỉ có hai đứa tụi con, không còn ai khác à?\”.
Mạc Sơ Quyết ngậm một họng nước, súc miệng ùng ục: \”Còn nhiều bạn cấp ba nữa, xíu nữa con qua hỏi Dụ Quy Tinh có đi không\”.
Khương Y Linh nghe vậy liền yên tâm: \”Vậy mấy đứa đừng về quá trễ\”.
Ăn xong bữa sáng, Mạc Sơ Quyết tung tăng chạy sang nhà kế bên, đến cả bóng lưng cũng lộ rõ vui mừng.
Khương Y Linh nghe tiếng đóng cửa, thở dài: \”Vừa nãy còn nghĩ nó đã trưởng thành mà giờ đã như con nít\”.
Mạc Hiên Văn bật cười: \”Vậy cũng tốt mà. Trông thế kia thì chín phần mười vẫn chưa lớn nổi đâu, nãy ai đó còn nghi ngờ Tiểu Sơ có người yêu?\”.
\”Đâu có giống\”, Khương Y Linh nhíu mày, \”Anh không thấy dáng vẻ thằng bé à, đi chơi với bạn học mà cứ như đi hẹn hò ấy, em không đa nghi sao được?\”.
Mạc Hiên Văn xách cặp táp đứng dậy: \”Hôm qua nói xong rồi mà, em còn bận tâm làm gì? Cho dù Tiểu Sơ yêu đương cũng là chuyện bình thường, con nó cũng gần hai mươi rồi, chẳng lẽ em muốn con trai độc thân cả đời?\”.
Khương Y Linh ngẩng đầu lên: \”Em không có ý đó, chỉ là em đang nghĩ Tiểu Sơ ngây thơ quá, lại thiếu kinh nghiệm, lỡ như bị người ta lừa thì sao\”.
Mạc Hiên Văn xua tay: \”Chuyện của nó thì để nó giải quyết, em lo nghĩ vô ích. Với lại chẳng phải đã có Quy Tinh đây sao, thằng bé sẽ không để kẻ xấu tiếp cận Tiểu Sơ đâu\”.
Khương Y Linh cắn môi, hơi buồn bực: \”Dạo này chẳng biết vì sao em hay thấy khó chịu trong lòng, luôn cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó\”.
\”Có chuyện gì được chứ?\”, Mạc Hiên Văn không để ý lắm, \”Được rồi, đừng nghĩ nữa, đi làm thôi\”.
Khương Y Linh cau mày, bà ngồi chốc lát rồi mới đi theo Mạc Hiên Văn ra cửa.
Lúc bọn họ còn đương nói chuyện, Mạc Sơ Quyết đã lẻn sang nhà kế bên.
Trần Cửu Cửu vốn định gác lại công việc hôm nay để dành thời gian ở nhà chơi với con trai nhưng Dụ Quy Tinh không đồng ý. Thứ nhất, hắn đã không còn là con nít; thứ hai, hắn và mẹ không có gì để nói, ở nhà chỉ biết nhìn nhau chằm chằm, chẳng bằng cứ để bà đi làm.
Hai mẹ con ngồi vào bàn ăn, im lặng ăn cho xong bữa sáng.
Ăn xong miếng cuối cùng, Trần Cửu Cửu lấy khăn giấy lau miệng: \”Con còn nhớ chuyện hôm qua mẹ nói với con không?\”
Dụ Quy Tinh dừng động tác: \”Dạ\”.
Trần Cửu Cửu nhướng mày: \”Mẹ đã nói với Dì Lưu con là tối mai đi Thiên Phủ Các ăn bữa cơm cho hai đứa làm quen với nhau\”.
\”Ừm\”. Dụ Quy Tinh chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, âm thanh nhàn nhạt.
Trần Cửu Cửu nói: \”Vẻ mặt con như này là sao, đến lúc đó không được vậy đâu đấy. Mẹ đã gửi ảnh qua rồi, con gái người ta còn rất hài lòng\”.