Người trong lồng ngực tỏa ra hương rượu hoa đào thoang thoảng. Dụ Quy Tinh cúi đầu nhìn. Gương mặt nhỏ nhắn mềm mại áp vào ngực hắn, lên xuống theo hơi thở, hơi nóng xuyên qua lớp vải mỏng đốt cháy cả tâm can.
Hai mắt hắn tối sầm, bàn tay đang ôm người càng thêm siết chặt. Mạc Sơ Quyết nhất thời đau đớn, trong cơn mơ màng ầm ừ mấy tiếng, vùi mặt càng sâu hơn.
May thay hai người đi cuối hàng, mọi người cho rằng Mạc Sơ Quyết đau chân nên không thấy kỳ lạ.
Mạc Sơ Quyết ngủ mê man suốt chặng đường. Cả người được Dụ Quy Tinh mang đi như búp bê vải. Mãi cho đến khi về tới ký túc xá mới thanh tỉnh đôi chút.
Cậu ngơ ngác dụi mắt, nhìn quanh bốn phía phát hiện mình đã về tới nơi, bèn hỏi: \”Mấy giờ rồi?\”
Sau khi hỏi câu này mới nhận ra không có ai để ý.
Trước mặt là một vùng ấm áp, cậu sờ qua một lớp áo. Cảm giác cưng cứng, hóa ra người này còn có cơ bụng!
Cậu ló đầu ra khỏi lồng ngực người nọ như con chim nhỏ, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát: \”… Sao lại là cậu?\”
\”Sờ đủ chưa?\” Ánh mắt Dụ Quy Tinh đầy nguy hiểm và lạnh lẽo, \”Bằng không cậu nghĩ là ai?\”
Đúng rồi, bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh.
Mạc Sơ Quyết xấu hổ gãi mặt, lập tức thoát khỏi ngực người kia.
\”Thật ngại quá. Cảm ơn cậu đỡ tớ về\”.
Kỳ thật dọc đường cậu luôn có cảm giác cánh tay ôm mình vững vàng hữu lực, phần lớn trọng lượng đều dồn lên người đối phương. Để dìu một thanh niên hơn sáu mươi ký suốt quãng đường, cho dù là Dụ Quy Tinh thể lực tốt nhất định cũng tốn không ít sức lực.
Nhưng được nằm trong lòng hắn… vẫn rất an tâm.
\”Ừm\”. Dụ Quy Tinh lạnh lùng trả lời, \”Có thể tự lên lầu không?\”
Bị dọa như vậy, cậu cũng hoàn toàn tỉnh rượu. Lên lầu đương nhiên làm được, Mạc Sơ Quyết liền gật đầu.
Dụ Quy Tinh lặng nhìn đối phương, sau đó xoay người cất bước lên cầu thang.
Không biết có phải do uống say nên tâm tư nhạy cảm hay không, Mạc Sơ Quyết bỗng thấy chua xót trong lòng, cảm giác tủi thân trỗi dậy.
Trước đây Dụ Quy Tinh chưa bao giờ như vậy.
Từ bé đến giờ, không phải bọn họ chưa từng cãi nhau, thế nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy Dụ Quy Tinh lạnh nhạt đến thế.
Hơn nữa, bất kể hắn có tức giận đến đâu cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ trước thể chất của cậu.
Sao tớ chỉ vừa nói có thể thì cậu liền bỏ đi rồi?
Sao không thèm hỏi lại lấy một câu?
Nước mắt nóng hổi từ hốc mắt rơi xuống, Mạc Sơ Quyết hít mũi, lấy mu bàn tay quẹt nước mắt. Cũng may xung quanh không có ai nhìn thấy dáng vẻ 囧 này. Cậu nắm lấy tay vịn cầu thang rồi chậm rì lên lầu.
Mạc Sơ Quyết tự hỏi phải chăng vì mình quấy rầy Dụ Quy Tinh và Tống Mạn Mạn hẹn hò nên hắn mới tức giận.
Hay là cậu đi xin lỗi hắn?