Sau khi thi xong ngày đầu tiên, Khâu Chiêu Chiêu trở về nhà, lúc tắm rửa, cô vô tình sờ thấy trong túi mình có thứ gì đó. Hóa ra là thứ cô vội vàng nhét vào túi khi ở nhà Hạ Tri Uyên.
Cô mở ra, bên trong là một cái bao cao su trong suốt, hơi ẩm ướt.
Ở một thị trấn nhỏ như thế này, thông tin thường không được lan truyền rộng rãi. Ngay cả đến cấp ba, nhiều người vẫn chưa chắc đã từng thấy bao cao su. Khâu Chiêu Chiêu cũng vậy. Cô kẹp bao cao su ướt nhẹp bằng hai ngón tay, nhìn tới nhìn lui mà vẫn chẳng hiểu được gì, cuối cùng ném thẳng vào thùng rác, tiếp tục tắm.
Kỳ thi đại học kéo dài hai ngày, nên hôm nay Chu Minh Mỹ đối xử với cô dịu dàng hơn hẳn. Bữa tối được chuẩn bị rất thịnh soạn. Biết cô đã ăn trưa ở nhà Hạ Tri Uyên, bà liền hỏi cô ăn những gì.
Khâu Chiêu Chiêu bẻ ngón tay, đếm từng món: \”Có cá nấu cay, trứng xào hẹ, cánh gà kho, nghêu xào, măng non xào, thịt xào ớt, còn có cả rau chân vịt xào nữa.\”
Chu Minh Mỹ nghe xong mà sững sờ, hồi lâu mới hỏi: \”Là đồ đặt ngoài hàng hay do Hạ Tri Uyên tự nấu?\”
Khâu Chiêu Chiêu cúi đầu, đáp nhỏ: \”Là anh ta tự nấu.\”
Chu Minh Mỹ thở dài: \”Vậy thì thằng bé ở đó cũng coi như sống tốt.\”
Khâu Chiêu Chiêu không nói gì, nhưng lúc này trong đầu cô lại vô thức nhớ đến những chi tiết lặt vặt. Nếu hai người thực sự chỉ là bạn cùng phòng bình thường, thì chuyện họ dùng cốc đôi, thậm chí cả khăn mặt cũng chung, có được coi là bình thường không?
Có gì đó hơi kỳ lạ… nhưng cô lại chẳng thể nói rõ ra được.
Ngày thứ hai sau khi thi xong, Khâu Hủ Ninh lại đến đón Khâu Chiêu Chiêu, hỏi cô: \”Chị có muốn sang nhà Hạ Tri Uyên ăn tối không? Anh ấy nấu nhiều món ngon lắm.\”
Khâu Chiêu Chiêu nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Thi đại học xong cũng đồng nghĩa với việc cô sắp bước vào một kỳ nghỉ dài. Cả người nhẹ nhõm hẳn.
Khâu Hủ Ninh dẫn chị gái vào nhà, đưa cho cô một đôi dép, rồi gọi một tiếng: \”Hạ Tri Uyên.\”
Khâu Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, hỏi: \”Em ngủ ở đâu?\”
Cô còn chưa kịp xem qua phòng ngủ của em trai mình.
Khâu Hủ Ninh chỉ vào một căn phòng: \”Đây là phòng của em.\”
Khâu Chiêu Chiêu tò mò bước vào nhìn xung quanh.
Phòng ngủ của Khâu Hủ Ninh rất sạch sẽ và gọn gàng. Ga giường, chăn, gối đều là một tông màu xám bạc trầm ổn. Đáng chú ý nhất là một con cừu bông to gần bằng nửa người, được đặt ngay bên cạnh gối.
Khâu Chiêu Chiêu nhìn chăm chú vào con cừu bông mềm mại kia, ánh mắt có chút tò mò. Khâu Hủ Ninh bị nhìn đến ngại ngùng, giải thích: \”Hạ Tri Uyên tặng em đó. Dù sao giường cũng rộng, nên em cứ để nó ở đây thôi.\”
Khâu Chiêu Chiêu gật gù, nghiêm túc nhận xét: \”Dễ thương đấy chứ.\”
Ánh mắt Khâu Chiêu Chiêu lại rơi vào một góc khác trong phòng—một khung cửa sổ rộng lớn, dẫn ra một ban công thoáng đãng. Trên ban công có một bàn nhỏ và một đệm lông xù màu hạnh nhân.


