Xuyên Thành Bé Con Hay Khóc Nhè Của Phản Diện- Đam Mỹ – Chương 75 Lễ thượng vãng lai – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Xuyên Thành Bé Con Hay Khóc Nhè Của Phản Diện- Đam Mỹ - Chương 75 Lễ thượng vãng lai

Sau khi Hạ Tri Uyên diễn xong, Khâu Hủ Ninh liền tìm đến anh.

Hạ Tri Uyên đang cởi chiếc áo gile trên người, thấy Khâu Hủ Ninh đi tới thì động tác hơi khựng lại.

Khâu Hủ Ninh hắng giọng, nhỏ giọng nói: \”Anh diễn vai Romeo sống động lắm, hình tượng y như bước ra từ trang sách vậy. Oscar chắc chắn nợ anh một tượng vàng đó.\”

Hạ Tri Uyên bật cười, trong giọng nói có chút dịu dàng: \”Nói quá lên rồi.\”

\”Anh là tiên nhân giáng thế, đừng có suốt ngày treo ba cái chuyện linh tinh trên miệng nữa.\” Khâu Hủ Ninh nghiêm túc làm bộ giáo huấn, nhưng mặt lại hơi ửng đỏ. Cậu rút từ sau lưng ra một thứ, đưa tới trước mặt Hạ Tri Uyên: \”Này, tặng anh.\”

Thứ trên tay cậu là một bông hồng đỏ—nhưng là giả. Đây là hoa lưới voan do một cô bạn trong lớp khéo tay làm. Chỉ với hai tệ một bông, có thể mua cả nắm lớn. Nhưng cầm nguyên bó thì lộ liễu quá, thế nên Khâu Hủ Ninh lén lút mua một bông, giấu trong áo khoác, giờ mới dám lấy ra.

Cậu liếc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý bên này, liền vội vươn tay, giục: \”Anh mau nhận đi, bị người ta nhìn thấy thì phiền lắm.\”

Hạ Tri Uyên cụp mắt nhìn đóa hồng rực rỡ trên tay cậu, nhẹ nhàng bật cười, vừa đưa tay nhận lấy thì đúng lúc Lưu Ngọc Lộc chạy đến, gọi to: \”Hạ Tri Uyên!\”

Cô nhìn thấy Khâu Hủ Ninh thì sững lại một chút, sau đó bật cười: \”Em cũng đến xem biểu diễn à?\”

Khâu Hủ Ninh nhìn về phía Lưu Ngọc Lộc, ngoan ngoãn chào: \”Chào chị ạ.\”

Cậu để ý thấy Lưu Ngọc Lộc hôm nay trang điểm rất đẹp, đôi môi đỏ hồng, trông rạng rỡ hơn hẳn.

Lưu Ngọc Lộc cũng nhận ra ánh mắt của cậu, theo phản xạ vén nhẹ mái tóc, rồi quay sang nhìn Hạ Tri Uyên, mỉm cười dịu dàng: \”Cậu diễn rất tốt đấy, tớ nghe thầy cô đều khen cậu.\”

Theo lẽ thường, Hạ Tri Uyên cũng nên đáp lại vài câu khách sáo, nhưng anh chỉ đơn giản \”Ừm\” một tiếng. Nụ cười vừa thoáng hiện trên môi khi nãy chợt biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.

Khâu Hủ Ninh nhẹ nhàng hắng giọng, nhỏ giọng nói: \”Chị cũng diễn rất hay, hôm nay chị còn rất xinh đẹp nữa.\”

Lưu Ngọc Lộc còn chưa kịp nói gì thì Hạ Tri Uyên đã vươn tay đặt lên vai Khâu Hủ Ninh, nói: \”Chúng ta ra ngoài đi.\”

\”Ê—\” Lưu Ngọc Lộc định giữ anh lại, nhưng không biết nên nói gì.

Khâu Hủ Ninh ngoảnh lại nhìn cô, lễ phép nói: \”Chị, bọn em đi trước nha.\”

Buổi hội diễn văn hóa sẽ kéo dài đến tối, nếu không có việc gì, thực ra bây giờ có thể về nhà rồi.

Lưu Ngọc Lộc đứng yên tại chỗ, vẻ mặt có chút mất mát, những lời định nói ra lại nuốt ngược trở vào.

Khâu Hủ Ninh và Hạ Tri Uyên cùng nhau bước ra khỏi hội trường lớn. Hạ Tri Uyên cởi bỏ lớp trang phục biểu diễn, để lộ chiếc áo ba lỗ màu đen bên trong. Khâu Hủ Ninh cũng cởi áo khoác ngoài, đưa cho anh: \”Anh mặc vào đi?\”

Hạ Tri Uyên cúi đầu nhìn cậu, đưa tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại, có chút thịt của cậu, khẽ nói: \”Em tự mặc đi, anh không lạnh.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.