Khâu Hủ Ninh thực ra từng đến sân trượt băng rồi, là Khâu Diễm Như dẫn cậu đi. Hôm đó sân khá vắng, trùng hợp có một tuyển thủ trượt băng nghệ thuật đang luyện tập. Khâu Diễm Như hiếm khi hỏi cậu với giọng điệu dịu dàng rằng có muốn học trượt băng không. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ, bà đã lắc đầu, nói: \”Thôi, học hành mới là chuyện quan trọng.\”
Vậy nên cậu chỉ đứng nhìn một lát, rồi cùng bà đi lên trung tâm thương mại trên tầng, mua vài bộ quần áo.
Lần này mới là lần đầu tiên cậu thực sự thử trượt băng. Cả người Khâu Hủ Ninh căng cứng vì hồi hộp, trong khi Hạ Tri Uyên lại rất ung dung, chìa tay về phía cậu. Bình thường, Hạ Tri Uyên ít nói, khuôn mặt cũng lạnh lùng, nhưng khi cúi đầu nhìn Khâu Hủ Ninh, khóe môi lại khẽ cong lên, mang theo chút dịu dàng: \”Anh dạy em.\”
Khâu Hủ Ninh vừa đặt tay lên tay anh, vừa lẩm bẩm: \”Lần trước anh dạy em bơi, có dạy nổi đâu.\”
Hạ Tri Uyên thản nhiên đáp: \”Hè này, dạy lại.\”
Khâu Hủ Ninh bật cười, cậu thả lỏng tay đang bám chặt vào lan can, hai tay nắm chặt cánh tay của Hạ Tri Uyên: \”Anh đừng buông tay, em sợ ngã lắm.\”
Dù đang đi giày trượt băng, Hạ Tri Uyên vẫn đứng rất vững, anh đỡ lấy Khâu Hủ Ninh, từng chút một hướng dẫn cậu cách trượt băng.
Môn thể thao này đòi hỏi khả năng giữ thăng bằng cao, nhưng chỉ cần nắm được kỹ thuật, việc học cũng không quá khó. Chẳng bao lâu sau, Khâu Hủ Ninh đã có thể miễn cưỡng trượt được một đoạn ngắn, dù vẫn không thể thiếu sự trợ giúp của Hạ Tri Uyên.
Hồ Hinh Di trượt đến bên cạnh họ, khẽ ho một tiếng rồi nói: \”Em cũng không rành lắm, anh có thể dạy em không?\”
Khâu Hủ Ninh nghe vậy, kinh ngạc nhìn sang Hồ Hinh Di. Cậu vẫn còn nhớ rõ cô vừa rồi còn mạnh miệng tuyên bố rằng mình trượt băng siêu đỉnh cơ mà!
Hạ Tri Uyên vẫn giữ phong cách lạnh lùng, dù Hồ Hinh Di có cố gắng bắt chuyện thế nào, anh cũng chỉ hờ hững đáp gọn lỏn: \”Không thể.\”
Hồ Hinh Di tiếc nuối thốt lên một tiếng \”A~\”, dù cô vốn dẻo miệng đến đâu, lúc này cũng đành chịu thua.
Cũng phải thôi, Hạ Tri Uyên vốn rất có tiếng trong trường, từ năm nhất đến năm hai đều đứng đầu trong cuộc bình chọn nam thần của trường. Đến cả những đàn chị xinh đẹp hơn cũng chưa từng nghe nói có ai có chút quan hệ mờ ám nào với anh, đúng là băng sơn xa tít mù khơi, không thể với tới được.
Không câu được, không câu được, thôi bỏ đi.
Hồ Hinh Di dứt khoát từ bỏ, quay sang bắt chuyện với Tần Thủ Trạch.
Tần Thủ Trạch: \”…\”
Hắn còn đang tính tìm cơ hội nói chuyện với Khâu Hủ Ninh đây, giờ thì hay rồi, bản thân còn lo chưa xong!
Trong khi đó, Khâu Hủ Ninh và Hạ Tri Uyên cứ chậm rãi một người dạy, một người học. Tay Khâu Hủ Ninh được Hạ Tri Uyên nắm chặt, lần này dù tiếp xúc gần như vậy, cậu cũng không còn đỏ mặt tim đập thình thịch nữa. Nhưng khi sự đụng chạm dần trở thành thói quen, trong lòng cậu lại dâng lên một chút tham lam, muốn nhiều hơn nữa…


