Khâu Hủ Ninh và Hạ Tri Uyên vừa bước vào nhà thì tranh cãi giữa Khâu Thuận Minh và Chu Minh Mỹ đã kết thúc, nhưng từ phòng ngủ của họ vẫn lác đác vọng ra vài câu nói đứt quãng.
Khâu Thuận Minh thực ra cũng không đánh Khâu Thạc Hải quá nặng, chỉ là từ nhỏ đến lớn, Khâu Thạc Hải da dẻ trắng trẻo, mềm mại, bị đánh một cái đã kêu đau thấu trời, huống hồ lần này lại bị đánh nhiều lần. Hắn đau đến mức nằm bẹp trên ghế sofa, mềm nhũn như một vũng bùn.
Thấy Khâu Hủ Ninh và Hạ Tri Uyên cùng bước vào, Khâu Thạc Hải hơi mấp máy môi, nói: \”Khâu Hủ Ninh, qua đây.\”
Giọng điệu của hắn vẫn có chút hăm dọa. Khâu Hủ Ninh do dự, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, cảnh giác hỏi: \”… Làm gì?\”
Khâu Thạc Hải cao giọng hơn vài phần: \”Bảo qua đây thì cứ qua đi.\”
Vì vừa khóc lóc om sòm, giọng hắn có chút khàn, trong lời nói còn mang theo vài phần bực tức.
Hắn càng như vậy, Khâu Hủ Ninh lại càng không dám đến gần. Cậu đáp: \”Em phải về làm bài tập rồi.\”
Khâu Thạc Hải nói thẳng: \”Mày nói xem, ba thật sự giàu có sao?\”
Nghe câu này, Khâu Hủ Ninh liền hiểu ngay rằng Khâu Thuận Minh vẫn chưa chịu thừa nhận. Cậu ngước mặt lên nhìn Hạ Tri Uyên – mới nãy cậu còn quên mất phải hỏi Hạ Tri Uyên về chuyện tiền bạc.
\”Nói gì đi chứ! Dù tao có đối xử với mày thế nào đi nữa, tao cũng là anh trai mày. Mày thực sự muốn thấy tao đi chết sao?\” Khâu Thạc Hải giọng trầm khàn, nặng nề nói.
Khâu Hủ Ninh lẩm bẩm một câu: \”Bây giờ là xã hội pháp trị rồi.\”
Khâu Thạc Hải hừ lạnh: \”Xã hội pháp trị thì sao? Mày nghĩ cứ có pháp luật là mọi chuyện đều ổn à? Đi ngoài đường bị đâm chết, chưa chắc đã tìm ra hung thủ đâu! Mày tưởng pháp trị thì có ích lắm sao?\”
Nhìn hắn có thể nói to rõ ràng như vậy, đủ biết trận đòn của Khâu Thuận Minh thực chất không làm hắn bị thương nặng. Chỉ là vết thương ngoài da, đau thì đau, nhưng nằm nghỉ một lúc cũng đỡ được phần nào, chẳng ảnh hưởng gì đến việc lớn giọng mắng mỏ Khâu Hủ Ninh cả.
Khâu Hủ Ninh sợ nhất là bị người khác nói chuyện với mình bằng giọng điệu khó chịu, cậu hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào. Đúng lúc này, Hạ Tri Uyên thấp giọng nói: \”Về phòng.\”
Khâu Hủ Ninh lập tức lên tiếng đáp, nhanh chóng quay người đi theo Hạ Tri Uyên lên lầu.
Khâu Thạc Hải lại lớn tiếng gọi với theo: \”Họ Hạ kia, rốt cuộc mày có đưa tiền cho nhà tao không? Nhà mày giàu như vậy, sao có thể nói hết là hết ngay được?\”
Hạ Tri Uyên đương nhiên chẳng buồn để ý đến hắn, thậm chí còn không thèm dừng bước. Ngược lại, Khâu Hủ Ninh nghe xong lời này thì không nhịn được mà nhìn về phía Hạ Tri Uyên.
Hạ Tri Uyên nhận ra ánh mắt của cậu, cúi đầu liếc nhìn một cái, giọng trầm thấp: \”Lên rồi nói.\”
Khâu Hủ Ninh \”ồ\” một tiếng, ngoan ngoãn theo Hạ Tri Uyên lên lầu.
Khâu Thạc Hải thấy hai người họ chẳng thèm đoái hoài đến mình, lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận. Hắn chưa bao giờ bị đánh thê thảm như này, lại còn bị Khâu Hủ Ninh trông thấy. Nghĩ đến việc có khi cậu sẽ cười nhạo mình, hắn càng thêm bực bội.


