Nhân lúc Chu Minh Mỹ và mọi người chưa về, Khâu Hủ Ninh định làm chút đồ ăn cho Hạ Tri Uyên.
\”Cậu biết nấu ăn à?\” Hạ Tri Uyên đi theo cậu vào bếp, nửa người tựa vào khung cửa, ánh mắt dõi theo Khâu Hủ Ninh.
\”Biết một chút thôi.\” Khâu Hủ Ninh mò mẫm bật bếp ga, nhìn ngọn lửa xanh biếc rồi lẩm bẩm: \”Chỉ biết nấu mì thôi.\”
Vì Khâu Diễm Như thường xuyên bận rộn, có một khoảng thời gian cậu phải tự lo bữa tối. Nhưng cậu không nấu được món gì cầu kỳ, chỉ đơn giản là chiên trứng rồi nấu mì. Cũng nhờ làm nhiều mà thành quen, dần dần mì cậu nấu cũng khá ngon.
Chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nghiêng đầu hỏi: \”Anh có ăn mì không?\”
\”Giờ tôi còn có quyền chọn chắc?\” Hạ Tri Uyên thản nhiên nói, đôi mắt hơi khép hờ, ánh nhìn rơi xuống đôi dép bông hình thỏ màu hồng của Khâu Hủ Ninh. Không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi anh khẽ nhếch lên một chút.
\”Đừng nói vậy, nếu anh muốn ăn món khác thì… ừm… em cũng có thể làm, nhưng chắc vị sẽ không ngon lắm.\” Khâu Hủ Ninh hơi ngượng ngùng, rồi đề nghị: \”Cơm niêu nhé? Hay ăn cơm niêu đi?\”
Hạ Tri Uyên đáp: \”Mì đi.\”
Khâu Hủ Ninh hỏi tiếp: \”Thêm trứng nữa được không?\”
\”Ừ, tôi không kén ăn.\” Hạ Tri Uyên nói, rồi bổ sung: \”Nhưng ghét cần tây và rau mùi.\”
Khâu Hủ Ninh hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn anh, ánh mắt giao nhau trong thoáng chốc, rồi cậu nhanh chóng quay mặt đi, khẽ cười. \”Em thì lại thích cần tây và rau mùi lắm.\”
Tiếng cười của cậu rất nhẹ, như thể đang thắc mắc: Sao anh lại không thích cần tây và rau mùi chứ?
Hạ Tri Uyên không nói gì.
Ở bên Khâu Hủ Ninh lâu dần, anh bắt đầu cảm nhận được sự thoải mái và hòa hợp giữa hai người. Dù chưa từng thừa nhận, nhưng anh cũng không còn né tránh sự tiếp cận của Khâu Hủ Ninh nữa.
Anh lặng lẽ nhìn cậu quấn tạp dề, vụng về rửa nồi, rồi luống cuống nấu mì, chiên trứng.
Chưa đến bao lâu, hai bát mì trứng nóng hổi đã ra lò.
Món mì trông rất bắt mắt, trứng được chiên vàng ruộm, nhìn mềm mại, hấp dẫn vô cùng.
Bàn tay Khâu Hủ Ninh vốn mềm mại, sau khi múc mì vào bát, cậu mới nhận ra thành bát nóng quá, cầm không nổi. Cậu đành xoay người nhìn Hạ Tri Uyên, ngập ngừng nói: \”Anh giúp em bưng ra ngoài được không?\”
Hạ Tri Uyên không nói gì, chỉ bước lên, bưng hai bát mì đặt lên bàn.
Khâu Hủ Ninh ngồi xuống ghế, đầy mong đợi nhìn Hạ Tri Uyên: \”Anh nếm thử xem thế nào?\”
Hạ Tri Uyên cầm đũa, gắp một miếng mì đưa vào miệng.
\”Sao nào? Ngon không?\” Khâu Hủ Ninh háo hức hỏi.
\”Ngon.\” Hạ Tri Uyên đáp.
Khâu Hủ Ninh cười khẽ: \”Em cũng chỉ biết nấu mì thôi, mấy món khác thì chịu.\” Nói đến đây, cậu hơi ngừng lại, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ: \”Mẹ em bảo mì em nấu rất ngon đấy.\”


