Khâu Hủ Ninh không dám nhìn thẳng vào anh, vội vàng cụp mắt xuống. Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, nhưng cậu lập tức đưa tay lau đi thật nhanh.
Chu Minh Mỹ và Khâu Chiêu Chiêu thấy Khâu Hủ Ninh sợ đến mức lùi lại mấy bước, suýt chút nữa còn ngã, trong lòng căng thẳng, vội vàng kéo cậu ra phía sau che chở. Chu Minh Mỹ trừng mắt quát Hạ Tri Uyên:
\”Cút ngay! Đừng có lượn lờ trước mặt Ninh Ninh nữa! Nếu nó không đỗ vào Nhất Trung, tao sẽ đuổi mày ra đường ngủ, đừng mong ở đây ăn chực uống chực nữa! Đã ở nhờ còn dám đánh người, nhà ai mà chứa thứ xui xẻo như mày hả? Biến ngay cho tao!\”
Gương mặt Hạ Tri Uyên không chút cảm xúc, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Khâu Hủ Ninh.
Cậu nhận ra ánh mắt ấy, liền càng co rúm người lại, nép hẳn vào sau lưng Khâu Chiêu Chiêu, cố che khuất tầm nhìn của đối phương. Rõ ràng cậu cao hơn Khâu Chiêu Chiêu nửa cái đầu, vậy mà vẫn cố rụt người lại, chỉ lộ ra một góc vành mũ.
Không biết có phải thấy bộ dạng nhát gan của cậu thú vị hay là muốn thể hiện tư thế của kẻ chiến thắng, Hạ Tri Uyên khẽ bật cười một tiếng, rồi xách theo hai túi rác, chậm rãi lướt qua bọn họ, đi về phía thùng rác.
Khâu Chiêu Chiêu vỗ nhẹ vai Khâu Hủ Ninh, nhỏ giọng dỗ dành:
\”Đừng để ý đến nó. Ba nói sẽ bắt nó ngủ trong phòng chứa đồ trên tầng ba, còn cố ý bỏ đói nó hai ngày rồi, coi như giúp em xả giận. Nếu em vẫn chưa hả dạ, để chị nói với ba, sau này không cho nó ăn tối nữa.\”
Khâu Hủ Ninh nghe vậy nhưng không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Tri Uyên. Không biết có phải trùng hợp không, nhưng Hạ Tri Uyên cũng vừa lúc ngoảnh lại. Lần này hai ánh mắt không chạm vào nhau, thế nhưng Khâu Hủ Ninh vẫn sợ đến tái mặt, vội vàng quay phắt đi, như một cô dâu nhỏ tội nghiệp bám chặt lấy cánh tay Khâu Chiêu Chiêu, còn nghiêng đầu tựa vào vai anh, như thể làm vậy có thể khiến cậu cảm thấy an toàn hơn.
Vừa bước vào nhà, mùi khói thuốc nồng nặc lập tức xộc vào mũi Khâu Hủ Ninh.
\”Thạc Hải! Mày lại làm nhà cửa bừa bộn thế này à! Nhìn xem mày giống cái gì hả? Lập tức đứng dậy ngay cho tao!\”
Chu Minh Mỹ nổi cơn thịnh nộ, trông chẳng khác nào một con sư tử cái, mắt trợn trừng, mặt đỏ bừng, đến cả tóc cũng dựng đứng lên vì tức giận.
Khâu Thạc Hải vội vàng bật dậy khỏi ghế sô pha, dập tắt điếu thuốc, cười nịnh nọt: \”Con vừa mới hút, chỉ có một điếu thôi, tuyệt đối không hút thêm.\”
Chu Minh Mỹ chẳng thèm để tâm đến lời giải thích đó, bà vung đôi bàn tay thô ráp vì làm việc nặng nhọc quanh năm, tát mạnh hai cái lên đầu Khâu Thạc Hải: \”Mau mở cửa sổ thông gió cho tao! Tao rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà sinh ra cái thứ như mày! Nuôi súc vật ít ra còn có thể giết thịt ăn, còn mày thì làm được trò trống gì? Cái gì cũng không làm nổi, chỉ biết gây phiền phức! Lẹ lên, dọn dẹp sạch sẽ cho tao! Không thì đợi ba mày về coi mày có bị đánh cho một trận không!\”
Khâu Thạc Hải kêu lên vài tiếng vì đau, nhưng cũng không nhận được chút thương xót nào từ bà. Hắn lầm bầm một câu gì đó rồi nhanh chân chạy đi mở cửa sổ.