Hạ Tri Uyên không nói gì, Khâu Hủ Ninh cũng im lặng, chỉ siết chặt lấy xấp bài kiểm tra trong tay.
Một lúc sau, Hạ Tri Uyên khẽ nói: \”Cậu làm bài rất tốt.\”
Khâu Hủ Ninh nghe vậy, hít nhẹ một hơi, giọng khàn khàn đáp: \”Cũng tạm thôi, chỉ là chưa được tròn điểm.\”
Cậu bị trừ một điểm môn Toán vì bất cẩn, môn Hóa và Vật lý cũng mất điểm ở một số phần, nhưng tất cả đều trên 95.
Hạ Tri Uyên thấp giọng nói: \”Sau này còn có cơ hội.\”
Khâu Hủ Ninh sững người, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh. Dù đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, nhưng ánh nhìn của cậu vẫn trong veo. Môi cậu mấp máy, nhẹ giọng nói: \”Cảm ơn anh.\”
Hạ Tri Uyên nhìn cậu: \”Cảm ơn vì điều gì?\”
\”Thì… cảm ơn anh thôi.\” Khâu Hủ Ninh cúi đầu, dùng ngón tay véo nhẹ phần thịt mềm trên đầu ngón tay mình. Vì vừa lau nước mắt, đầu ngón tay cậu vẫn còn hơi ẩm ướt, dính dính. \”Cảm ơn anh đã giúp em dán bài kiểm tra, còn…\”
Cậu nhỏ giọng nói, cố gắng mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào Hạ Tri Uyên: \”Còn… cảm ơn anh vì những lời vừa rồi.\”
Lúc này, cậu thực sự đã rất cố gắng mở to mắt. Dù ánh nhìn có chút lung lay, nhưng cuối cùng cậu vẫn làm được, đối diện với ánh mắt của Hạ Tri Uyên, nói ra một tiếng \”cảm ơn\”.
Hạ Tri Uyên nhìn chằm chằm vào mắt cậu một lúc lâu, cho đến khi cậu không chịu nổi mà chớp mắt né tránh, anh mới thu lại ánh nhìn, nhàn nhạt nói: \”Không cần cảm ơn.\”
Khâu Hủ Ninh khẽ cong môi, nở nụ cười. Cậu hít mũi một cái, giọng nhỏ nhẹ: \”Em về phòng làm bài đây, tạm biệt anh.\”
Hạ Tri Uyên \”ừ\” một tiếng.
Khâu Hủ Ninh cúi đầu đi ngang qua anh, nhưng chưa đi được bao xa, cậu lại dừng bước, quay đầu lại, khẽ nói với Hạ Tri Uyên: \”Thật ra em thực sự không thích khóc đâu.\”
Giọng cậu nhỏ đến mức nếu không chú ý lắng nghe thì gần như không thể nghe thấy. Nói xong câu đó, Khâu Hủ Ninh liền chạy biến đi.
Hạ Tri Uyên đứng nguyên tại chỗ, hiếm khi nhếch môi cười một chút.
*
Chuyện Khâu Thạc Hải xé bài kiểm tra của Khâu Hủ Ninh bị Chu Minh Mỹ mang ra nói ngay trên bàn ăn, còn kể luôn việc Khâu Hủ Ninh khóc, khiến sắc mặt Khâu Thuận Minh trầm xuống. Ông nghiêm giọng: \”Rảnh rỗi quá phải không? Ngày mai theo tao ra ngoài kiếm việc làm!\”
Khâu Thạc Hải hoàn toàn không ngờ rằng chỉ vì đùa một chút với Khâu Hủ Ninh mà lại bị bắt đi làm việc. Cậu ta lập tức tỏ vẻ không vui: \”Con không đi! Con làm gì chứ? Nhà mình đâu có thiếu tiền!\”
Khâu Thuận Minh nói: \”Không phải chuyện có tiền hay không! Bà nội với cô của mày mà hỏi thì tao trả lời kiểu gì? Đàn ông lớn tướng rồi mà còn ăn bám trong nhà, người ta hỏi đến chẳng phải làm tao mất mặt à?!\”
Khâu Thạc Hải cứng họng, không dám cãi lại.
Khâu Thuận Minh quay sang hỏi Khâu Hải Yến: \”Hải Yến, trại nuôi heo của con còn thiếu người không?\”


