Xuyên Thành Bé Con Hay Khóc Nhè Của Phản Diện- Đam Mỹ – Chương 15 Không nên tức giận – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Xuyên Thành Bé Con Hay Khóc Nhè Của Phản Diện- Đam Mỹ - Chương 15 Không nên tức giận

Hạ Tri Uyên đưa tay về phía cậu, Khâu Hủ Ninh theo bản năng rụt cổ lại, đôi mắt cũng nhắm chặt.

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy cơn đau ập tới, đôi mày nhăn tít của cậu dần thả lỏng. Cậu cẩn thận mở mắt ra.

Lúc này, Hạ Tri Uyên đã ngồi xuống giường, đang thu dọn đống quần áo mà Khâu Chiêu Chiêu lôi từ trong tủ ra.

\”…\” Khâu Hủ Ninh ngỡ ngàng. Không ngờ đối phương lại không động tay động chân. Cậu rụt rè hỏi: \”Anh không đánh em à?\”

Hạ Tri Uyên liếc nhìn cậu một cái, giọng thản nhiên: \”Cậu muốn tôi đánh?\”

Khâu Hủ Ninh do dự trong chốc lát, lén nhìn sắc mặt đối phương, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Hạ Tri Uyên thu ánh mắt lại, lạnh nhạt đáp: \”Vậy tôi đánh cậu làm gì?\”

Khâu Hủ Ninh ngây ra một chút, mắt mở to đầy khó tin. \”…Không phải anh đang giận sao?\”

Hạ Tri Uyên không đáp, nhưng Khâu Hủ Ninh lại thấy gan mình lớn hơn một chút. Cậu rón rén bước vào phòng, thấy đối phương không phản ứng gì, lại chầm chậm dịch đến bên cạnh, giọng ngập ngừng: \”Em giúp anh nhé?\”

Hạ Tri Uyên dừng động tác, ném nửa chiếc áo đã gấp lên giường, khẽ nâng mí mắt nhìn cậu một cái.

Dù anh không nói gì, nhưng Khâu Hủ Ninh dường như hiểu được ý anh, dù không chắc chắn lắm. Cậu đưa tay ra, hai ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo khoác, rồi cẩn thận quan sát biểu cảm của anh. Nếu thấy anh có vẻ không vui, cậu sẽ lập tức buông tay.

Thế nhưng Hạ Tri Uyên không hề tỏ ra khó chịu. Khâu Hủ Ninh xác nhận được ý anh, liền cầm lấy chiếc áo, lại liếc nhìn anh thêm lần nữa.

Có vẻ như Hạ Tri Uyên hơi bực với sự cẩn trọng quá mức này của cậu, mở miệng nói: \”Nhanh lên, gấp cho gọn vào.\”

Anh thường không nói gì, nhưng mỗi lần mở miệng lại luôn mang theo sự thiếu kiên nhẫn. Đây không phải lần đầu, vậy mà Khâu Hủ Ninh vẫn chưa quen, bị giọng điệu của anh làm cho giật mình, bàn tay cũng vô thức tăng tốc.

Hạ Tri Uyên không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng nhìn cậu làm việc.

Động tác gấp quần áo của Khâu Hủ Ninh lại bất ngờ rất thành thạo, cũng đủ cẩn thận. Mọi góc cạnh đều được cậu xếp ngay ngắn, trông gọn gàng như một miếng đậu hũ. Cậu gấp xong một chiếc, nhẹ nhàng đặt lên giường, trong mắt ánh lên chút hào hứng. Cậu liếc nhìn Hạ Tri Uyên, giọng mang theo chút tự hào: \”Anh xem, em biết gấp đấy nhé.\”

Gấp còn đẹp hơn anh nữa. Trong lòng Khâu Hủ Ninh lẩm bẩm một câu, nhưng không dám nói ra.

Hạ Tri Uyên tất nhiên nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt cậu. Anh khẽ \”ừm\” một tiếng, sau đó mở hai cái áo mình vừa gấp ra, ném cho cậu: \”Gấp luôn đi.\”

\”Oh.\” Khâu Hủ Ninh cúi mắt xuống, cẩn thận phân loại đống quần áo lộn xộn rồi gấp lại ngay ngắn, vuông vức đặt sang một bên. Sau đó, cậu ngước lên nhìn anh: \”Em để vào tủ giúp anh nha?\” Cậu dè dặt hỏi.

Hạ Tri Uyên khẽ \”ừ\” một tiếng. Khâu Hủ Ninh sắp xếp quần áo vào từng ngăn tủ riêng biệt: quần để chung một chỗ, áo khoác một chỗ. Khi đặt đến ngăn thứ hai từ dưới lên, cậu chợt nhìn thấy một dãy quần lót được xếp gọn gàng. Trong bốn ngăn, chỉ duy nhất ngăn thứ hai là chưa đụng đến. Một suy nghĩ kỳ quặc đột nhiên lóe lên trong đầu cậu—liệu quần lót của Hạ Tri Uyên có phải cũng là hàng hiệu không nhỉ? Mấy cái loại siêu đắt ấy, có khi phải tốn cả mấy vạn một cái ấy chứ…

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.