Khâu Hủ Ninh vừa tắm rửa sạch sẽ, toàn thân thơm phức thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng tắm. Bên ngoài, Khâu Chiêu Chiêu lớn giọng gọi: \”Ninh Ninh! Em tắm xong chưa!?\”
Khâu Hủ Ninh đáp: \”Đợi chút, em đang mặc đồ.\”
Giọng Khâu Chiêu Chiêu đầy sốt ruột: \”Mau mặc vào rồi ra đây xem đi, rốt cuộc hôm nay em gặp ai thế hả?\”
Nghe thấy sự gấp gáp trong giọng nói của cô, tim Khâu Hủ Ninh khẽ giật một cái. Cậu nhanh chóng mặc quần áo, thậm chí còn chưa kịp kéo vạt áo thun ra khỏi quần đã vội mở cửa phòng tắm. Vừa chỉnh lại trang phục, cậu vừa thấp thỏm hỏi: \”Có chuyện gì vậy?\”
Khâu Chiêu Chiêu giơ điện thoại lên trước mặt cậu: \”Tự em xem đi!\”
Khâu Hủ Ninh cúi đầu nhìn màn hình. Khi nhận ra nội dung bức ảnh, mặt cậu lập tức đỏ bừng. Cậu há miệng, nhưng lại không thể nói được lời nào.
Thấy phản ứng đó, Khâu Chiêu Chiêu liền biết chắc người trong ảnh chính là cậu. Hôm nay, cậu mặc áo trắng, quần đen, đi giày thể thao trắng, dáng người cao ráo. Trong bức ảnh, cậu đang tựa vào tường, nửa khuôn mặt lộ ra, cùng một chàng trai cao lớn trao nhau một nụ hôn.
Là em trai mình, cô không thể nào nhận nhầm. Còn về phần Chu Minh Mỹ và Khâu Thuận Minh—ba mẹ của cậu—họ cũng không thể nhận nhầm con trai mình được.
Khâu Hải Yến túm chặt Khâu Thạc Hải lôi vào nhà, nhìn Khâu Hủ Ninh rồi nói: \”Bức ảnh này là do thằng ngốc này đăng lên. Chị đã bắt nó thu hồi lại rồi, nhưng vô ích… Ba mẹ đều biết là em rồi…\”
Khâu Hủ Ninh giật lấy điện thoại từ tay Khâu Chiêu Chiêu, lướt nhanh qua tin nhắn trên WeChat. Sắc mặt cậu lập tức tái nhợt.
Chu Minh Mỹ và Khâu Thuận Minh đã ăn tối xong và ra ngoài đi dạo, nhưng Khâu Thuận Minh vốn lười biếng và mê chơi, dù có đi bộ thì chắc chắn cũng không rời mắt khỏi điện thoại. Thế nên, ông là người đầu tiên phát hiện ra bức ảnh mà Khâu Thạc Hải đăng lên.
Ngay sau đó, Chu Minh Mỹ cũng biết chuyện.
Trong nhóm chat gia đình chỉ có mỗi nhà họ, phạm vi lan truyền chỉ giới hạn trong gia đình. Khâu Thạc Hải vẫn còn tặc lưỡi may mắn: \”Cũng may chỉ gửi vào nhóm nhà họ Khâu thôi, trong đó có cậu, mợ, dì các kiểu. Ban đầu em định đăng lên tài khoản phụ của em, ai ngờ lúc đó Chiêu Chiêu lại gửi tin nhắn, em lỡ tay bấm vào tài khoản chính nên mới bị nhảy nhầm. Cũng tại chị giành giật với em, nếu không thì em đã không bấm nhầm rồi.\”
Khâu Hải Yến cạn lời, bực bội véo mạnh vào tai hắn: \”Còn dám cãi hả? Đúng là hết thuốc chữa! Em định làm náo loạn cả nhà lên mới chịu đúng không?\”
Khâu Thạc Hải vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này, thản nhiên nói: \”Có gì đâu chứ? Chỉ là hôn môi thôi mà, có gì to tát đâu? Em cũng có thể hôn Khâu Hủ Ninh mà, đều là con trai cả, ba mẹ có thể nói gì được chứ?\”
Ngoại trừ hắn lải nhải không ngừng, những người còn lại—Khâu Hủ Ninh, Khâu Chiêu Chiêu—đều im lặng không nói một lời.
Khâu Thạc Hải thấy khuôn mặt Khâu Hủ Ninh trắng bệch, vai còn hơi run lên, cũng bắt đầu cảm thấy không yên lòng: \”Sợ cái gì? Là do anh đăng lên mà, anh đỡ cho em là được chứ gì?\”


