Xuyên Thành Bé Con Hay Khóc Nhè Của Phản Diện- Đam Mỹ – Chương 142 Come out – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Xuyên Thành Bé Con Hay Khóc Nhè Của Phản Diện- Đam Mỹ - Chương 142 Come out

Nơi ở của Hạ Tri Uyên cách nhà Khâu Hủ Ninh khá xa. Cậu chạy được một đoạn mới nhớ ra phải bắt xe. Sau hơn mười phút, cậu đã có mặt trước cổng khu chung cư đối diện ngôi trường cũ.

Vừa xuống xe, Khâu Hủ Ninh lập tức lao vào khu chung cư. Cậu chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Hạ Tri Uyên đang đứng chờ sẵn dưới tòa nhà.

Khâu Hủ Ninh vui sướng vô cùng, chạy như bay tới, lao thẳng vào lòng Hạ Tri Uyên.

Hạ Tri Uyên bị cậu đâm trúng đến lùi mấy bước mới kịp đỡ lấy, thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cậu, anh cũng không nhịn được mà bật cười, khẽ hỏi: \”Vui đến vậy sao?\”

Khâu Hủ Ninh vòng tay ôm lấy cổ anh, cười hì hì: \”Tất nhiên rồi! Sao anh lại đến đây vậy?\”

Hạ Tri Uyên cười dịu dàng, đáp: \”Vì muốn gặp em, nên anh đến thôi.\”

Hai gò má trắng trẻo của Khâu Hủ Ninh hơi ửng đỏ. Cậu nhìn anh chằm chằm một lúc, rồi lùi lại vài bước, hỏi: \”Còn Đậu Đậu thì sao?\”

Hạ Tri Uyên nói: \”Đang ngủ trên đó.\”

Khâu Hủ Ninh nhíu mày: \”Anh liều lĩnh quá rồi! Sao có thể mang con theo được chứ?\”

Hạ Tri Uyên khẽ cười mà không nói gì.

Khâu Hủ Ninh nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, đầu ngón tay khẽ vuốt ve, trong mắt cậu ánh lên những tia sáng lấp lánh. Hạ Tri Uyên cúi đầu nhìn cậu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má, khẽ nâng cằm cậu lên, định cúi xuống hôn.

Khâu Hủ Ninh đẩy anh ra một chút, khẽ nói: \”Vào trong… vào trong rồi tính.\”

Hạ Tri Uyên nhìn quanh, thấy không có ai, bèn kéo Khâu Hủ Ninh đi đến góc khuất cuối hành lang, giữ lấy sau gáy cậu rồi cúi xuống hôn lên môi.

Ban ngày ban mặt lại còn ở ngoài trời, cảm giác hôn Hạ Tri Uyên lúc này vô cùng kích thích. Làn da lộ ra ngoài áo của Khâu Hủ Ninh khẽ run lên, cậu ngửa cổ đón nhận nụ hôn của anh. Một lúc lâu sau, nhận ra Hạ Tri Uyên không có ý định dừng lại, cậu mới đưa tay đẩy anh ra.

Hạ Tri Uyên bị cậu đẩy lùi về sau một chút. Khâu Hủ Ninh liếm môi, đôi mắt ánh lên vẻ xấu hổ xen lẫn tức giận: \”Anh không sợ bị phát hiện à?\”

Hạ Tri Uyên bật cười: \”Trời nóng như này, chẳng có ai đâu.\”

Khâu Hủ Ninh nghĩ ngợi một lát, thấy cũng có lý. Cậu chớp mắt, ho nhẹ một tiếng rồi nói: \”Đi lên đi, em lén trốn ra đây thôi, nhà còn phải dọn dẹp, lát nữa em phải về.\”

Hạ Tri Uyên hơi cau mày, giọng trầm xuống: \”Ban ngày có thể qua đây mà.\”

Khâu Hủ Ninh bật cười, gật đầu rồi giục: \”Mau lên đi, anh đã mang đủ tã giấy và sữa bột cho con chưa?\”

Hạ Tri Uyên đáp: \”Mang đủ rồi.\”

Nghe vậy, Khâu Hủ Ninh mới yên tâm. Cậu cúi xuống nhìn tay Hạ Tri Uyên, sau đó chủ động nắm lấy, mỉm cười với anh một cái rồi dịu dàng nói: \”Đi thôi, chúng ta lên lầu.\”

Hai người cùng nhau lên lầu, mãi đến khi bóng dáng họ khuất dần, một người mới chậm rãi bước ra—đó là Khâu Thạc Hải. Hắn cầm điện thoại trong tay, nhìn chằm chằm vào cầu thang trống không, rồi lại cúi xuống xem bức ảnh vừa chụp được. Sắc mặt đầy vẻ nghi hoặc và kinh ngạc.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.