Hạ Tri Uyên trở về căn phòng cũ của mình, nhìn thấy chăn đệm đã được chuẩn bị sẵn. Khâu Hủ Ninh đứng phía sau, trong giọng nói mang theo chút tự hào như đang đợi được khen ngợi: \”Em chọn màu này cho anh đó, hợp với anh mà cũng khó bẩn.\”
Bộ chăn gối cậu chọn là một màu xanh xám đơn giản, tấm nệm bên dưới cũng cùng tông màu.
\”Và cả chìa khóa nữa, em đã lấy từ mẹ rồi.\” Khâu Hủ Ninh lấy ra hai cái chìa khóa, đưa cho Hạ Tri Uyên.
Trước đây, vì còn thiếu một cái chìa khóa không nằm trong tay Hạ Tri Uyên nên Khâu Thạc Hải và \”Khâu Hủ Ninh\” mới có cơ hội lẻn vào phòng anh.
Hạ Tri Uyên nhận lấy hai cái chìa khóa, nhìn một lúc rồi cất đi, giọng trầm thấp: \”Cảm ơn.\”
Lại một lần nữa nhận được lời cảm ơn từ anh, mắt Khâu Hủ Ninh sáng lên một chút. Cậu cẩn thận nhìn anh, mím môi cười khẽ, nhỏ giọng nói: \”Người một nhà, không cần khách sáo.\”
Lần thứ hai nghe thấy cụm từ này, Hạ Tri Uyên khẽ nhướng mày.
Khâu Hủ Ninh không nhìn thấy biểu cảm của anh. Cậu chỉ muốn tìm cơ hội để nhấn mạnh lại khái niệm \”người một nhà\”, tranh thủ tẩy não Hạ Tri Uyên một chút.
\”Anh ngủ sớm đi, mai chúng ta cùng đi học.\” Cậu nói xong liền xoay người định chạy đi.
Hạ Tri Uyên liền túm lấy cổ áo sau của cậu, giọng trầm thấp: \”Nhìn vào mắt tôi mà nói.\”
\”…\” Khâu Hủ Ninh đành phải xấu hổ quay lại, ngẩng mặt lên, ánh mắt lảng tránh mà nhìn Hạ Tri Uyên, lí nhí nói: \”Anh ngủ sớm đi, mai chúng ta cùng đi học.\”
Hạ Tri Uyên nhìn chằm chằm cậu, chẳng mấy chốc, khuôn mặt Khâu Hủ Ninh lại đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh, môi hơi run rẩy, trông vừa đáng thương lại vừa có chút buồn cười.
\”Xong chưa?\” Giọng điệu của cậu yếu ớt đến mức nghe như đang cầu xin, lớp đỏ ửng trên mặt lan dần đến tận vành tai, cả vành tai đều đỏ bừng.
Chỉ cần đối diện với ánh mắt anh, cậu liền đỏ mặt đến mức không chịu nổi.
Hạ Tri Uyên buông cậu ra, khóe miệng dường như khẽ nhếch lên, nhưng Khâu Hủ Ninh đã quay phắt đầu đi, luống cuống chạy ra ngoài. Vì quá vội vàng, cậu không để ý đến tủ đầu giường phía sau, đầu gối va mạnh vào cạnh sắc của nó.
\”Ai da—\” Khâu Hủ Ninh đau đến mức rít lên một tiếng, nhưng cũng không dừng lại, như một cơn gió lao thẳng ra khỏi phòng.
Hạ Tri Uyên nhìn theo bóng lưng cậu cho đến khi hoàn toàn khuất dạng, lúc này mới đóng sầm cửa lại.
Anh ngồi xuống giường, đưa tay chạm vào chăn, quả nhiên dày hơn hẳn so với cái cũ, ít nhất mùa đông năm nay sẽ không còn lạnh nữa.
Không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên một tia cảm xúc phức tạp.
Khâu Hủ Ninh chạy về phòng, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, nhanh chóng cởi quần ra. Ở đầu gối, một mảng da đã bị trầy xước, rỉ ra chút máu, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Cơn đau rát ban đầu qua đi, vết thương dần mất đi sự hiện diện, cậu hít hít mũi, cố nuốt lại chút nước mắt trào ra vì đau.


