Khi bị Chu Minh Mỹ ra lệnh chuyển từ phòng chứa đồ trên tầng ba về lại tầng hai, Hạ Tri Uyên cũng không tỏ ra bất ngờ.
Bởi vì chẳng bao lâu sau, Khâu Hủ Ninh đã xuất hiện ở cửa. Cậu không dám bước vào, chỉ dựa vào tường bên ngoài, hạ giọng nói: \”Anh cũng ngủ ở tầng hai à? Phòng của anh ở đây có ánh sáng tốt, còn có bàn học nữa, làm bài tập rất tiện, còn tốt hơn cả phòng của em nữa.\”
Hạ Tri Uyên không trả lời. Khâu Hủ Ninh đợi một lát, thấy anh vẫn im lặng, bèn len lén thò nửa cái đầu vào nhìn.
Cánh cửa gỗ nhỏ chưa đóng, mở rộng, để toàn bộ khung cảnh bên trong phơi bày trước mắt cậu.
Cậu chớp chớp mắt, nhìn Hạ Tri Uyên ngồi bên giường sắp xếp quần áo. Những bộ quần áo đó đều mang từ nhà đến, nhưng vì rời đi vội vã, anh không mang theo nhiều. Thật ra sắp xếp rất nhanh là xong, vậy mà anh lại cẩn thận gấp từng cái một, sau đó chồng lên bên cạnh.
Khâu Hủ Ninh chần chừ một chút rồi hỏi: \”Anh có cần em giúp không?\”
Hạ Tri Uyên liếc nhìn cậu: \”Cậu biết gấp quần áo à?\”
Câu này chẳng phải đang xem thường người khác sao? Khâu Hủ Ninh phồng má lên, trừng mắt nhìn anh: \”Anh biết gấp thì tại sao em lại không biết?\”
Hạ Tri Uyên không nói gì, nhưng Khâu Hủ Ninh có thể cảm nhận rõ ràng sự từ chối toát ra từ anh, thế nên cũng không ép buộc nữa. Cậu cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện: \”Cảm ơn anh vì con hạc giấy hôm qua nha. Chưa từng có ai tặng em thứ này cả. Anh biết gấp, sau này có thể dạy em không?\”
Hạ Tri Uyên nhìn cậu một cái, đáp: \”Không thể.\”
Khâu Hủ Ninh ngẩn người, lắp bắp: \”Tại… tại sao?\”
Hạ Tri Uyên thản nhiên nói: \”Phiền phức.\”
\”…Ồ.\” Khâu Hủ Ninh có chút thất vọng. Cậu vốn là kiểu người chỉ cần gặp chút khó khăn đã dễ dàng chùn bước, tâm lý lại mềm yếu, không kiên định. Cảm nhận được Hạ Tri Uyên không muốn nói chuyện với mình, cậu bắt đầu hối hận vì đã sang đây.
Khâu Hủ Ninh cũng không dám nhìn anh, cúi đầu một chút liền thấy anh vẫn đang mang một đôi dép lê, đầu ngón chân dường như đỏ lên vì lạnh: \”Anh đi dép lê như vậy không lạnh sao?\”
Hạ Tri Uyên không thèm ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: \”Ra ngoài đi.\”
Trong giọng anh dường như còn mang theo chút khó chịu.
Khâu Hủ Ninh nghe vậy, mím môi, không dám nói gì nữa, xoay người đi về phía cửa. Nhưng đến nơi, cậu lại quay đầu, nửa người thò ra khỏi khung cửa, nhỏ giọng nói: \”Nếu anh cần em giúp gì, cứ nói nhé. Em rảnh mà.\”
Hạ Tri Uyên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt lên cậu.
Khâu Hủ Ninh vốn nghĩ anh sẽ không nhìn mình, nên nãy giờ vẫn thản nhiên quan sát nửa gương mặt anh đang hơi cúi xuống. Không ngờ anh lại bất ngờ ngẩng lên, làm cậu sững sờ một giây, ánh mắt liền trở nên bối rối, tầm nhìn dao động mấy lần rồi vội vã giơ tay lên, giả vờ chăm chú nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay.
\”À… đã sáu giờ rồi nhỉ, không biết cơm tối có xong chưa…\”
Khâu Hủ Ninh cũng biết hành động của mình có chút ngốc nghếch, mặt nóng bừng lên, một lớp đỏ ửng mỏng manh lan khắp hai gò má. Cậu mím môi, ném lại một câu: \”Anh mau lên đó!\”


