[Xuyên/Song Tính] Trà Xanh Thực Ra Là Tôi – 7.1: Nhân ngư này là đồ ngốc – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Xuyên/Song Tính] Trà Xanh Thực Ra Là Tôi - 7.1: Nhân ngư này là đồ ngốc

\”Lõm bõm, lõm bõm……ào\”

Khương Trà bị nước bắn tung toé, sự hoang mang trong mắt thật lâu không biến mất.

Cậu đã ở thế giới mới này được hai giờ, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được thực tế, bởi vì… cậu không phải là một con người, hay nói chính xác hơn, không phải là một con người thuần chủng, cậu có một chiếc đuôi cá màu vàng, hơn nữa hiện tại vẫn chưa thể thành thạo điều khiển chiếc đuôi này, toàn bộ nửa người dưới dường như bị tê liệt.

\”…Thôi, cứ xem cốt truyện trước đã.\”

Khương Trà từ bỏ suy nghĩ về chiếc đuôi cá vàng không thể kiểm soát của mình, tập trung tâm tư vào cốt truyện, nhanh chóng nhận ra nhiệm vụ này không hề dễ dàng.

Người đang giam cầm cậu là Giang Hồi, một trong những nhân vật nam chính, hắn mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt nghiêm trọng, ban ngày hắn là nhà khoa học trẻ tuổi ôn hoà đáng kính, nhưng vào ban đêm, hắn lại là một kẻ lập dị cuồng nghiên cứu khoa học máu lạnh tàn nhẫn, Khương Trà là nhân ngư bị hắn mua về để làm thí nghiệm nghiên cứu, vì hiện tại còn là ban ngày nên Khương Trà vẫn an toàn.

Nhân vật chính còn lại- Sở Tuỳ Phong, là một nhà khoa học làm việc trong cùng một dự án với Giang Hồi, vì đã đầu tư nhiều năng lượng và nhiệt huyết vào ngành khoa học mà mình yêu thích nên anh gặp một số vấn đề nhỏ như gặp khó khăn như năng lực tự chăm sóc bản thân và định hướng kém, lúc giải quyết xong một vấn đề với Giang Hồi rồi rời đi, anh lại bị lạc đường, lúc quay lại để tìm Giang Hồi  giúp đỡ thì thấy nhân cách khác của hắn đang vô cảm mổ xẻ một người cá.

Sau đó… không còn nữa, thế giới này thế mà lại là một bộ tiểu thuyết đào hố không lấp!

Nhiệm vụ của cậu là làm cho cốt truyện tiếp tục diễn ra suôn sẻ, mang lại cho cả hai nhân vật chính một cái kết hoàn hảo.

Khương Trà nhìn câu cuối cùng \”…mổ xẻ nhân ngư\”, chiếc đuôi cá vàng cũng đung đưa theo, nước trong bể bắn tung tóe ra ngoài, lòng Khương Trà thắt vì sợ hãi.

Bây giờ cậu đang ở trong một bể nước trong nhà và chỉ có thể đoán rằng trời vẫn còn chiều qua những tấm rèm được hé mở ở đằng xa, cậu phải tìm cách tự cứu mình trước khi trời tối, nếu không đợi trời tối nhân cách kia của Giang Hồi thức tỉnh, cậu sẽ bị mổ xẻ.

Không nói có sống nổi hay không, chỉ nghĩ đến việc bị mổ sống thôi cũng đủ kinh khủng rồi!

Khương Trà nhanh chóng đọc lại cốt truyện, nghĩ đến mình đã đến thế giới tiểu thuyết này được hai tiếng, thế mà lại lãng phí hai tiếng để tự giải cứu mình, ảo não đến mức muốn quay ngược thời gian tự đánh mình một trận.

May sao còn được Giang Hồi ban ngày đưa về, Giang Hồi cũng không nhốt cậu lại, điều này đã tạo cho Khương Trà cơ hội tự cứu mình.

Nhưng mà… sao cái đuôi cá này lại khó điều khiển vậy?!!

Sau khi cố gắng dùng đuôi để chống đỡ cơ thể trèo ra khỏi bể nước không biết bao nhiêu lần mà vẫn thất bại, Khương Trà nhìn chiếc đuôi cá vàng của mình với đôi mắt ngấn lệ, cậu thất vọng đập vào bể hai cái, rồi chỉ có thể tự an ủi mình và tiếp tục trèo ra khỏi bể.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.