[Xuất Bản] (Duyên Gái) Thương Nhớ Tình Thi – Nhật Lãng – Chương 5: Hàng Hoa – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Xuất Bản] (Duyên Gái) Thương Nhớ Tình Thi – Nhật Lãng - Chương 5: Hàng Hoa

Điều khiến cả bốn người phải bàng hoàng, chính là một người đàn bà đầu tóc rũ rượi, y phục xộc xệch bất ngờ lao xộc từ buồng trong ra. Hơn nữa, trên tay thị còn lăm lăm con dao, chừng như muốn gặp đâu chém đấy và sẽ ra tay ngay nếu giáp mặt.

Không may rằng, kẻ bất hạnh phải hứng trọn cử chỉ rồ dại ấy là Tình, bởi bấy giờ nàng đương ngồi gần thị nhất.

Thị tóm lấy nàng, giơ mũi dao sắc lên cao, liên miệng lẩm nhẩm: \”Trả con cho tao. Mày trả con cho tao.\”

\”Ối, mợ ơi.\”

Thằng Mùi hốt hoảng thét lên, chẳng màng cam go mà lao vụt tới ghì thị xuống đất, trước khi thị đâm thẳng vào cổ Tình. Hy thấy thế cũng vội kéo nàng ra xa, sau đó đập mạnh vào khuỷu tay người đàn bà điên, khiến thị kêu la vì đau đớn rồi làm tuột con dao xuống đất.

Anh con trai nãy giờ chẳng nói chẳng rằng, chỉ đi tìm miếng giẻ rồi nhét thẳng vào mồm thị, tránh để thị cắn vào lưỡi. Cử chỉ bình tĩnh đó đã tỏ rõ việc đây không phải lần đầu anh ta trải qua chuyện này.

Ồn ào một chốc, ông cụ Thiện cũng chống gậy bước ra. Bên cạnh còn có một người đàn bà độ ngoài tứ tuần, đương vẻ gầy gò, hốc hác. Ông cụ đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi Tình:

\”Lúc nãy chẳng ai giữ kịp nó. Nó không làm ai bị thương chứ? Mợ Tình, mợ có sao không?\”

Hy tiếp ngay:

\”Sao chăng gì, hử cụ? Cô ta định cắt cổ mợ ấy đây này.\”

Sau đó lườm người đàn bà đương bị thằng Mùi giữ chặt hai tay, thi thoảng phát ra những tiếng rên khe khẽ.

Người đàn bà đứng tuổi lại gần thị, cô tưởng rằng bà ta sẽ lấy miếng giẻ trong mồm thị ra. Nhưng không, bà ta chỉ ôm thị chầm lấy thị rồi sụt sùi khóc.

\”Thưa cụ…\”

Dẫu mặt hãy còn tái mét vì sợ. Song Tình vẫn nhỏ giọng gọi ông cụ Thiện, tỏ ý muốn hỏi họ là ai?

Ông cụ không đáp nàng ngay mà ngoảnh đầu bảo anh con trai rằng:

\”Lân, mày đưa hai mẹ con bà ký sang nhà ngang nghỉ ngơi, nhớ lấy ấm thuốc ông đun trên bếp bón cho cô ấy lần nữa.\”

\”Con xin vâng.\”

Anh con trai kéo người đàn bà điên dậy và đỡ cô ta rời đi. Toàn thân cô ta mềm oặt, mặc ai muốn lôi thì lôi, chỉ rên mấy tiếng đòi trả con cho mình.

Ông cụ dõi theo mãi đến khi ba người khuất xa, sau đó mới tỏ ý mời cô và nàng ngồi xuống, ôn tồn cắt nghĩa bằng giọng khàn khàn:

\”Tôi đương chữa bệnh cho cô ấy mà nghe chừng khó khăn quá.\”

Hy trầm tư một chốc rồi mới tiếp lời:

\”Không biết cô ta có phải… có phải con gái thầy ký Khang ở phố phố Xơ Ăng-toan(1) không, thưa cụ?\”

\”Ra là cô biết thầy ký.\”

Ông cụ Thiện gật gù, chợt ngửng đầu nhìn chăm chú bởi đây là lần đầu tiên ông ta thấy mợ Tình dẫn cô theo.

Nàng liền giới thiệu:

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.