Thi không biết trước khi đi, cô Hy đã nói gì với mợ Tình; chỉ biết mợ ấy trở về buồng trên với vẻ lãnh đạm. Chẳng bao lâu sau, tiếng đàn ai oán như tiếng khóc của một người đàn bà vang khắp không gian.
\”Ngồi rằng là ngồi tựa có mấy song đào
Là ngồi tựa có song đào
Hỏi người là người tri kỷ
Cũng có ra vào là ra vào có thấy vấn vương?\”(1)
Hoạt nghe thấy tiếng đàn của Tình liền bước vào, thản nhiên ngồi xuống ghế và vắt chéo chân. Thi thoảng lại gật gù thưởng thức như đương giải khuây ở một nhà hát trên phố K.T với đám bạn.
Hắn nhận ra mỗi lần gặp cô tư, Tình sẽ lại thần người nghĩ ngợi hoặc dùng tiếng đàn để bày tỏ nỗi lòng. Dẫu vậy, hắn cũng chẳng sinh nghi ngoài việc cho rằng đó là do nàng phiền lòng vì sợ mất chỗ dựa, sợ cô Hy đi mà chẳng về nữa. Bởi cả nhà họ Nguyễn đều biết cô Hy hết mực quý mến và bênh vực mợ Tình.
Chờ tiếng đàn ngừng hẳn, hắn mới cất giọng hỏi:
\”Bài này tên gì?\”
Tình se sẽ đáp:
\”Ngồi tựa song đào, thưa cậu.\”
\”Có ý nghĩa gì không?\”
Lẽ cố nhiên, Tình chẳng dại dột mà cắt nghĩa với chồng rằng tác phẩm này liên quan đến tình yêu, đến sự son sắt và khắc khoải khi phải lìa xa nhau. Nàng đã rõ lắm việc hắn sẽ lồng lộn lên vì ghen, sau đó khăng khăng rằng nàng có ý đồ bất chính rồi đánh nàng một trận nên thân.
Vì vậy, nàng chỉ lắc đầu thưa:
\”Lúc bé tôi đi hội thì vô tình nghe người ta hát. Tôi thấy hay nên cố ghi nhớ để về đàn lại, chứ chưa bao giờ cố tìm hiểu.\”
\”Mợ thân thiết với cái Hy như thế mà không học được tí nào từ nó ư? Tôi thường nghe bọn nhà báo muốn biên một bài ngắn cũng phải dò la sự việc mất cả tháng giời.\”
Tình không buồn đáp lại lời mỉa mai của Hoạt, chỉ nói:
\”Cậu còn muốn nghe bài nào không? Tôi đàn cho cậu nghe.\”
Thốt nhiên, hắn đứng phắt dậy rồi tiến lại gần nàng, vươn tay nâng cằm nàng để buộc nàng phải nhìn mình.
\”Tôi lại thích nghe tiếng mợ hơn đấy. Mặc dù lúc nào mợ cũng câm như hến, mợ Tình ạ.\”
Và cười gằn:
\”Nhắc mới nhớ. Đã lâu lắm rồi tôi không ngủ với mợ. Lần trước ta cũng dừng lại vì bị mợ Thi quấy nhiễu, đúng chứ?\”
Tình dốc sức nghiêng đầu, cố tránh khỏi những cử chỉ khiến mình khiếp sợ, yếu ớt phản kháng:
\”Hôm nay tôi không tiện.\”
\”Hôm nay không tiện thì hôm nào tiện?\”
Hoạt vừa nói vừa luồn tay vào áo nàng. Bàn tay thô ráp làm rát da thịt và làm đau những vết thương do chính hắn gây ra cách đây ít lâu.
Tủi nhục, Tình cố giữ cánh tay hắn. Từng giọt lệ cũng lặng lẽ rơi xuống từ cặp mắt luôn chan chứa niềm u uẩn.
Nàng nghẹn ngào nói: