Nửa đêm, một cỗ kiệu buông màn trắng được khiêng chậm rãi vào tẩm điện của hoàng đế Xích Quốc. Trên kiệu là quốc sư Hiên Viên Duẫn. Ở Xích Quốc, địa vị quốc sư bề ngoài rất được coi trọng nhưng thực chất luôn hứng chịu ánh mắt mỉa mai của người đời, bởi vì nói theo một cách khác, quốc sư chính là tình nhân danh không chính, ngôn không thuận của hoàng đế.
Thiên Tự Đường hằng năm sẽ tuyển vào rất nhiều đứa trẻ. Chúng được ăn những thức ăn ngon nhất, được mặc toàn gấm vóc lụa là, uống toàn thuốc bổ quý hiếm, và ngâm mình trong những vại chứa nhân sâm lớn, mục đích là biến thành dược nhân. Dược nhân nào có thể chịu đựng được tác dụng mạnh của thuốc và sống tới năm mười sáu tuổi sẽ trở thành quốc sư. Nhiệm vụ của quốc sư chính là để cho hoàng đế hưởng dụng khi có nhu cầu. Các đời hoàng đế Xích Quốc đều tin vào thuật trường sinh, và tổ tiên của bọn họ chỉ dụ rằng điều này sẽ đạt được thông qua việc giao hoan với dược nhân. Khi ấy, họ sẽ thải vào cơ thể dược nhân những chất ô uế của bản thân và hấp thụ lại tinh khí tươi mới nhất, không chỉ đảm bảo tuổi thọ kéo dài, mà khi dùng cơ thể tươi mới này đi thụ thai cho nữ nhân thì tỷ lệ sinh được con trai vô cùng cao.
Thế nên, cứ cách vài ngày, Hiên Viên Duẫn lại được triệu vào cung trong một cỗ kiệu buông màn. Sau khi đặt hắn xuống gần long sàn, người khiêng kiệu sẽ đi trở ra. Trong phòng xông đầy các loại hương thơm tình thú vì hoàng đế đã hơn bảy mươi rồi, nếu không có hương thơm hỗ trợ thì sẽ làm không nổi.
Đợi lúc đêm tàn, Hiên Viên Duẫn lại trở vào kiệu để được khiêng hồi phủ. Lúc ngang qua dãy hành lang, thị vệ trưởng Lận Bạch và đám thị vệ cung kính cúi đầu hành lễ trước cỗ kiệu nhưng khi cỗ kiệu vừa đi được một đoạn chưa xa thì Lận Bạch liền cười khẩy: \”Quốc sư cái thá gì? Còn không phải là con điếm cao cấp dạng chân để cho bệ hạ chơi thôi sao?\”
Đám thị vệ cười ồ lên tán thành. Một người trong bọn nói: \”Quốc sư nhiệm kỳ này nghe nói chính là cực phẩm tốt nhất trong các đời quốc sư. Nếu không, bệ hạ cũng chẳng mê mệt tới nỗi tuổi cao sức yếu mà có khi ban ngày cũng gọi quốc sư đến vui vầy mấy phen. Từ khi quốc sư kế vị, bệ hạ không còn gần gũi phi tần nào.\”
Hiên Viên Duẫn trời sinh thính tai. Những lời này vừa vặn đều lọt hết vào tai hắn. Hắn chỉ mỉm môi vẽ ra một đường cong ám muội.
Nửa tháng sau, hoàng đế bị bệnh. Lận Bạch phụng mệnh của Từ tổng quản mang hồng sâm vừa được tiến cống tới cho quốc sư dưỡng thần. Y đến vào ban ngày nhưng người hầu phủ quốc sư bảo quốc sư bận rộn chính sự, không rảnh tiếp kiến, hẹn y tới đêm hẳn quay lại. Lận Bạch chửi thầm trong bụng tên điếm này có việc chính sự gì cơ chứ? Cũng chỉ giỏi làm màu làm vẻ gây khó khăn cho y.
Trong phòng ngủ riêng của quốc sư, khắp nơi treo toàn dải màn trắng, cuối dải có gắn chuông bạc kêu leng keng. Lận Bạch lần đầu tới đây không khỏi hoang mang. Tiếng chuông giống như có tác dụng thôi miên, khiến gót chân của y bỗng nhẹ tênh, đi trên mặt đất mà những tưởng đang bước trên tầng mây. Bất quá, tâm trạng khoan khoái dễ chịu, cộng thêm hương trầm đốt vừa phải, thật sự khiến con người ta yêu thích.