\”Chào buổi sáng, Minjeong.\”
\”…\”
Jungwon tươi cười, đứng trước mặt Minjeong gửi lời chào.
Minjeong nheo mắt nhìn Jungwon, còn Jimin bên cạnh em cũng đơ cái mặt ra, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Vì đang đi với Jimin, để tránh việc cô ghen lên và bẻ gãy tay anh ta, Minjeong chỉ gật đầu chào lại rồi tỏ ý muốn rời đi.
\”Chào anh, em đang có việc nên xin phép đi trước.\”
Nhưng Jungwon dường như đọc được ý nghĩa trong hành động của Minjeong, anh ta đương nhiên cũng không để em đi dễ dàng.
\”Còn chuyện mời anh một bữa, em tính khi nào?\”
Minjeong khựng người lại, quay đầu sang nhìn Jungwon. Tại sao anh ta lại nhắc việc đó vào lúc này chứ? Cố tình à?
Jimin đứng bên không hiểu gì nhưng mày đã chau lại không ít, ánh mắt đầy câu hỏi liếc nhìn Minjeong rồi lại sang Jungwon.
\”Chuyện gì? Đi ăn một bữa là sao?\” – Jimin hạ giọng xuống, trầm đến nỗi khó nghe được từng chữ cô nói, nhưng tỏa ra một sát khí lạnh.
\”À, chuyện là…\”
Minjeong chưa kịp giải thích, Jungwon đã nhảy vào nói
\”Tôi giúp em ấy khi em ấy gặp tai nạn bị chấn thương, em ấy hứa sẽ đãi tôi một bữa thay lời cảm ơn. Sao, cô sẽ không thấy phiền đâu nhỉ, Yu Jimin?\”
Jimin nhướng mày tỏ vẻ khó chịu ra mặt
\”Cái gì? Tai nạn chấn thương? Anh giúp? Chuyện này là thật sao? Minjeong, em bảo chị em chỉ ngã thôi mà?\”
Nhìn Jimin ngạc nhiên như vậy, chắc hẳn Minjeong chưa kể chuyện đó cho cô nghe. Đúng là như vậy thật. Ban đầu khi thấy vết thương trên đầu của Minjeong, Jimin cũng hỏi em, nhưng em chỉ bảo mình ngã rồi bị chấn thương, không nghiêm trọng. Jimin lúc đó có quan tâm em, nhưng cuối cùng cô thở phào vì may em không bị thương nặng.
Minjeong kỳ thực rất muốn nói cho cô biết, nhưng lại sợ cô lo lắng, em không muốn làm phiền đến cô. Vả lại em né đến việc nhắc đến chuyện Jungwon giúp em, không là cô lại nổi máu với anh ta.
Nhưng cái miệng của Jungwon đúng là không thể ngăn kịp. Dù sao, anh ta cũng đang thích Minjeong, làm vậy không quá ngạc nhiên.
Anh ta cảm thấy rất bình thường và tự nhiên, còn tỏ ra rất hãnh diện vì là người giúp Minjeong. Đương nhiên Jimin lại không như vậy.
\”Ồ, Minjeong không nói cho cô biết à? Thật ra em ấy đúng là ngã, nhưng không hề bình thường mà là-\”
\”Tôi đã cần anh giải thích chưa mà lên tiếng hả?\”
Cái giọng này…trầm lạnh đến run người. Vừa rồi là Jimin đã ra lệnh cho Jungwon, phải chăng đó là bản chất của một Enigma?
Thấy bầu không khí có vẻ là…căng thẳng, Minjeong bối rối, trái tim em như bị thắt lại trong một nốt nhạc, em cố gắng lấy hết can đảm để đáp lại Jungwon
\”Vâng,…để sau nhé, khi nào rảnh em sẽ mời anh sau. Em… bận chút, xin phép anh em đi trước.\”
Nói xong, Minjeong phóng về phía trước như tên lửa. Jimin mang theo tâm trạng khó chịu lẻo đẻo chạy theo sau. Trước khi rời đi, cô còn không quên tặng cho anh ta cái liếc mắt lạnh băng của mình.