Winrina – Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối – Chap 104. Công tác xa – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Winrina – Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối - Chap 104. Công tác xa

2 tuần kể từ khi trở về từ biệt thự, Seulgi càng trở nên bận rộn hơn với mấy chuyến công tác liên miên, hết đi Gangnam sẽ đi ngoại quốc giao dịch, thời gian danh cho Joohyun cũng vì thế ít hẳn đi. Ngồi trong sân bay, Seulgi đang đợi hành lí được kiểm duyệt mới ra khỏi sân bay được. Khuôn mặt mỏi mệt không hề lộ ra tia cảm xúc nào đem điện thoại ra nhìn một hồi lâu. Màn hình là nụ cười như có như không của ai đó, bất giác nàng dâng lên nụ cười hạnh phúc.
Bây giờ cũng hơn 6 giờ chiều rồi, phỏng chừng Bae Joohyun đã tan sở. Nghĩ là làm, Seulgi nhấc điện thoại bấm dãy số quen thuộc mà từ lâu đã in hằn vào trí nhớ nàng. Chờ đợi từng hồi chuông bên kia mới là giai đoạn khiến cô không thể kiên trì.
\”Alo.\”
Thanh âm ôn nhu vang lên ở đầu dây bên kia, giống như chỉ dành cho một mình nàng hưởng thụ. Seulgi bật cười, đã mấy ngày không liên lạc vì bận rộn, nàng mới chợt phát hiện bản thân có bao nhiêu nhớ thương người kia.
\”Chị đang làm gì đấy?\”
\”Ừm, đang đọc một số tài liệu thôi.\”
Joohyun vô vị trả lời, không giấu được tia mệt mỏi trong giọng nói. Mấy ngày không nói chuyện, mọi thứ đều trở về như cũ, ngay cả khoảng cách vô hình giữa cả hai. Seulgi hạ xuống khóe môi đang cong lên, ngón tay chà xát trên mặt lưng điện thoại cố tìm kiếm dũng khí để nói mấy câu nỗi lòng. Đợi mặt trời mọc đằng tây, nàng mới nhỏ giọng thì thầm vào loa điện thoại.
\”Nói em biết, chị có nhớ em không?\”
\”…\”
Đáp lại Seulgi vẫn là mảnh im lặng như thường lệ. Nhưng bất đồng với ngày xưa, cô chỉ lặng lẽ mỉm cười. Có lẽ nàng hơn ai hết phải là người hiểu đạo lí \”mọi thứ đều cần thời gian để hòa nhập\”. Huống chi là Joohyun, một người từ nhỏ đã thu mình lại trong thế giới của riêng nàng ta. Seulgi mắt thấy hành lí đã được trợ lí đem ra, nàng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
\”Hyun, chốc nữa gặp nhé!\”
Cô lập tức khôi phục bộ mặt than lãnh mạc, đi trước kéo vali của chính mình. Thông thường đây sẽ là việc của trợ lí, thế nhưng nhìn đến cơ thể gầy nhom của cô trợ lí, không hiểu sao nàng lại muốn tự xách để đảm bảo tiến độ công tác. Thời điểm ra đến cửa, xe Seulgi đã được nhân viên mang đến ngoài cửa. Nàng gật đầu tỏ ý hài lòng, sau đó một trợ lí nam liền đem hành lí để gọn ở cốp sau.
\”Cô cùng anh ta trở về chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta tiếp tục đi Jeju.\”
Cả hai trợ lí đều cung kính nghe theo tổng giám đốc, đồng loạt leo lên chiếc xe phía sau về nhà nghỉ ngơi. Seulgi đạp ga phóng đi nhanh trên con đường quen thuộc đã chập tối. Dù nàng có tự nhủ lòng bao nhiêu lần rằng không được vội vã thì bản năng cơ thể vẫn cứ thế muốn đến bên Bae Joohyun. Vượt qua mấy dãy phố phồn hoa, nàng rất nhiều lần suy nghĩ về kiếp sống của một con người, về kí ức 10 năm bị đánh mất, về người thân, về mọi thứ. Mặc dù cơn đau đầu từ khi uống thuốc của bác sĩ mà Han Seohyun mời đến đã thuyên giảm không ít, thế nhưng cũng không vì thế mà mất đi, Seulgi vẫn phải uống thuốc mỗi ngày một viên như căn bệnh nan y.
Chiếc xe chạy thẳng đến khu nhà xa hoa của Bae Joohyun không có lấy một tia do dự, Seulgi lúc này mới cố gắng trấn định tinh thần. Nàng dựa đầu vào ghế lái, lấy trong túi xách một viên thuốc ngậm. Chỉnh trang xong xuôi, Seulgi mới nhấc điện thoại gọi cho Bae Joohyun lần nữa.
Chuông reo rất lâu mới được bắt máy, Seulgi còn chưa kịp nói câu nào đã bị Joohyun giành trước bằng tin nhắn thoại ở chế độ tự động.
\”Chị đang có chuyện quan trọng, nói chuyện với em sau.\”
Tít…Tít…
Cô rầu rĩ nhìn màn hình chớp sáng sau đó cất điện thoại đi, đành phải chờ thôi. Món quà ở ghế phụ vẫn nguyên vẹn giấy gói đập vào mắt nàng, cũng là một dạng sưởi ấm tâm hồn mà Seulgi cần nhất lúc này. Dùng tay đỡ thái dương, nàng thật sự mệt đến có thể ngủ bất kì lúc nào, nhưng vẫn lựa chọn chạy đến đây trước. Chỉ trách trái tim đã hoàn toàn thuộc về người kia rồi.
Không biết là lần tỉnh dậy thứ mấy sau cơn ngủ gục, Seulgi dùng tay xoa xoa hai mắt để tỉnh táo. Ngay khi lấy lại thị lực, tầm mắt nàng liền bắt gặp thân ảnh Joohyun từ xa đi lại. Nhưng vui mừng còn chưa kịp bật cười thì bên cạnh lại là sự xuất hiện của một cô gái nào đó trông rất lạ mặt, hơn nữa còn đang nắm lấy tay nàng.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.