Williamest – Một Vài Mẩu Oneshot – You\’re mine – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 147 lượt xem
  • 4 tháng trước

Williamest – Một Vài Mẩu Oneshot - You\'re mine

Trời vừa sẩm tối thì cơn mưa ập đến, đổ ào ạt xuống con đường lát đá trước hiên nhà. Tiếng tí tách vang lên đều đặn, hòa vào hơi lạnh len lỏi qua khung cửa sổ mở hé. 

Trong phòng, Est lặng lẽ kéo tấm rèm lại, rồi quay người về phía giường. William vẫn chưa về. 

Anh thở dài, ngồi xuống mép giường, ánh mắt vô thức dừng trên chiếc áo khoác của cậu vắt hờ trên ghế. Mấy ngày nay, William bận rộn với lịch trình dày đặc, chạy đi chạy lại giữa các sự kiện và buổi họp. Cậu chẳng than vãn gì, chỉ thi thoảng nhắn tin kêu nhớ anh. 

Nhưng dù có nhớ đến đâu, cậu vẫn về muộn. 

Est nhìn lướt qua đồng hồ. 11 giờ. Không hiểu sao, ngực anh bỗng nặng trĩu. 

Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở. 

William bước vào, mái tóc ươn ướt vì nước mưa, hơi thở hơi dồn dập. Cậu vừa về đến nhà đã lao ngay lên phòng. 

\”Anh chưa ngủ à?\” Giọng cậu khàn khàn. 

Est không trả lời ngay. Ánh mắt anh lướt nhanh qua người William—có vẻ như cậu chạy về đây trong cơn mưa mà không mang ô. 

\”Em không có áo khoác sao?\” Anh hỏi, giọng có chút lạnh nhạt. 

William mím môi. \”Quên mất.\” 

Est hừ nhẹ. \”Vậy thì đi tắm đi, đừng để cảm.\” 

Cậu nhìn anh một lúc, rồi chậm rãi tiến lại gần. \”Anh không hỏi tại sao em về trễ à?\” 

Est ngẩng lên, ánh mắt điềm tĩnh. \”Em có giải thích không?\” 

William im lặng vài giây, rồi ngồi xuống cạnh anh. \”Buổi họp kéo dài hơn dự kiến. Xong rồi em lại kẹt xe. Anh có giận không?\” 

Est không đáp. Anh chỉ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nói: 

\”Không giận. Nhưng không vui.\” 

William nhìn anh chằm chằm. \”Vậy nên anh thức đợi em?\” 

Est không phủ nhận. 

Bầu không khí chùng xuống. Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi đều đặn. 

Rồi đột nhiên, William bật cười khẽ. \”Anh nhớ em rồi đúng không?\” 

Est lườm cậu, nhưng ánh mắt có chút lúng túng. \”Đừng nói linh tinh.\” 

William nhướn mày, rồi không báo trước, cậu đẩy Est ngã xuống giường. 

\”William!\” 

Cậu không nói gì, chỉ chống tay xuống giường, giam anh trong vòng tay mình. Hơi thở của cậu phả nhẹ lên má anh, mang theo mùi nước mưa lẫn chút lạnh lẽo của đêm. 

\”Anh là của em.\” William cúi xuống, giọng trầm thấp. 

Est nuốt khan. \”Em lại giở trò gì nữa đây?\” 

Cậu không trả lời, chỉ chậm rãi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán anh. \”Em nói thật mà.\” 

Est khẽ rùng mình. Không phải vì lạnh, mà vì cách cậu nói câu đó quá nghiêm túc. 

William không rời mắt khỏi anh. \”Anh biết không, mỗi lần có lịch trình xa, em lúc nào cũng muốn quay về thật nhanh. Em không thích rời khỏi anh lâu như vậy.\” 

Est cười nhẹ, nhưng ánh mắt hơi mềm đi. \”Vậy sao vẫn để bản thân ướt như chuột lột rồi mới chạy về đây?\” 

Cậu chớp mắt. \”Vì nhớ anh quá nên vội.\” 

Est thở dài, nhưng trái tim lại đập nhanh hơn. 

William nhìn sâu vào mắt anh, giọng trầm xuống. \”Anh là của em, Est. Không ai khác cả.\” 

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Cơn mưa ngoài kia như mờ dần, chỉ còn hai người họ trong căn phòng ấm áp này. 

Est không né tránh ánh mắt cậu nữa. Rất lâu sau, anh mới khẽ thì thầm: 

\”Ừ.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.