Est Supha không phải người quá nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Nhưng khi người đó là William, anh luôn có một giác quan đặc biệt.
Sáng nay, có gì đó không đúng.
Bình thường, William dậy sớm hơn anh. Cậu sẽ gửi một tin nhắn chào buổi sáng, hoặc thậm chí gọi điện video để nhìn mặt anh trước khi cả hai bắt đầu ngày mới. Nhưng hôm nay, không có gì cả.
Không có tin nhắn.
Không có cuộc gọi.
Không có bất cứ dấu hiệu nào của William.
Est cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn đơn giản: \”Dậy chưa?\”
Ba mươi phút trôi qua. Không có hồi âm.
Est khẽ nhíu mày. Anh không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là bấm gọi thẳng.
Kết quả?
Cuộc gọi bị từ chối.
William Jakrapatr, từ chối cuộc gọi của anh?
Est Supha không phải kẻ ngốc. Anh biết William đang giận. Vấn đề là… cậu giận chuyện gì?
Est không có thời gian để đoán mò. Công việc đang ngập đầu, lịch trình kín mít, đầu óc anh đã đủ rối ren. Nhưng sự im lặng của William không khác gì một tiếng ồn trắng trong tâm trí, cứ văng vẳng mãi không dứt.
\”Tối nay tôi không đến nhé\”
Est gọi cho một trong những bạn trong nhóm hẹn anh tối nay. \”Tôi có việc quan trọng hơn.\”
————————
William đang vùi mình trong chăn, điện thoại để chế độ im lặng, tâm trạng cực kỳ tệ hại.
Cậu biết Est bận, nhưng cũng đâu có đến mức không thể dành ra một phút để nhắn một tin nhắn? Một cuộc gọi cũng được! Đằng này, chỉ toàn tin nhắn gọn lỏn như \”Hôm nay anh bận, ngủ sớm đi.\” hoặc \”Anh họp cả ngày, mai gặp.\”
Làm ơn đi, cậu có phải là con nít đâu mà bảo ngủ là ngủ liền?
Vậy nên, William quyết định cho anh nếm thử cảm giác bị lơ đẹp là thế nào. Nhưng cậu không ngờ, chỉ vài tiếng sau đó, cửa căn hộ của mình lại vang lên tiếng chuông.
William nhíu mày. Giờ này còn ai đến?
Cậu lê bước ra mở cửa, và ngay lập tức tròn mắt.
Est Supha đang đứng trước cửa, vẫn mặc nguyên sơ mi tối màu, tay áo xắn lên, hơi thở có phần dồn dập như vừa vội vã đến đây.
\”Anh…\” William còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị kéo vào một cái ôm thật chặt.
Cậu cứng đờ.
Est vùi mặt vào cổ cậu, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng:
\”Em giận anh sao không nói mà lại chơi trò trẻ con thế này?\”
Tim William lỡ một nhịp. Cậu không quen với Est chủ động như vậy. Bình thường, người đeo bám là cậu, còn Est lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh nhạt. Nhưng hôm nay, Est lại phá lệ.
William chớp mắt, giọng nhỏ đi: \”Anh đến đây làm gì? Em tưởng anh bận lắm?\”
Est khẽ cười, buông cậu ra một chút, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt William.