William ghét paparazzi.
William coi họ như lũ kền kền săn xác, sẵn sàng bới móc từng chi tiết nhỏ nhất trong đời tư của anh để biến thành tin giật gân. Suốt bao năm trong ngành giải trí, anh đã học cách tránh né họ, thậm chí đôi lúc còn chơi trò mèo vờn chuột với những kẻ theo dõi mình.
Nhưng có một người lại khiến cậu phải bận tâm hơn cả , đó là Est_paparazzi bí ẩn nhất trong giới săn tin.
Không ai biết tên thật của Est, chỉ biết rằng mỗi bức ảnh anh ta chụp đều có thể khiến cả làng giải trí rung chuyển. Không phải vì scandal, mà vì những bức ảnh của hắn luôn đẹp đến kỳ lạ—chúng lột tả được thần thái thật sự của người nổi tiếng, những khoảnh khắc mà chính họ cũng không nhận ra mình đã để lộ.
William không thích bị chụp ảnh. Nhưng những tấm hình do Est chụp thì lại khác.
Chúng chân thực, sống động, thậm chí còn đẹp hơn cả những tấm ảnh được chụp chuyên nghiệp.
Vậy nên, khi William phát hiện ra Est đang bám theo mình tối nay, cậu không giận dữ như mọi khi.
Cậu chỉ tò mò.
—
William đứng tựa vào xe, tay đút túi quần, nhìn chằm chằm vào góc hẻm nơi Est đang trốn.
\”Anh còn định núp đến bao giờ?\”
Im lặng.
Rồi một bóng người chậm rãi bước ra từ bóng tối.
Est mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai che đi phần lớn khuôn mặt. Nhưng ánh mắt anh—ánh mắt sắc bén như thể có thể nhìn thấu mọi thứ—vẫn không giấu được.
\”Cậu phát hiện ra tôi từ khi nào?\” – Est hỏi, giọng nói không hề lúng túng.
William nhún vai.
\”Ngay từ đầu. Anh chụp bao nhiêu tấm rồi?\”
Est không trả lời, chỉ giơ máy ảnh lên. Màn hình hiện ra một bức ảnh—William tựa vào xe, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm.
Không phải một bức ảnh xấu.
Ngược lại, nó quá đẹp.
Đẹp đến mức khiến William cảm thấy bức bối.
Cậu hạ mắt xuống nhìn Est.
\”Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện chụp ảnh hợp pháp không? Ví dụ như làm nhiếp ảnh gia cho tôi.\”
Est bật cười.
\”Tôi không phải người của cậu, William.\”
Lời nói đơn giản nhưng đầy thách thức.
William khẽ nhướn mày.
\”Thế anh là người của ai?\”
Est không đáp. Anh quay lưng đi, nhưng trước khi bước vào bóng tối, anh để lại một câu:
\”Đừng quá quan tâm đến tôi, William. Tôi chỉ là một ống kính vô danh trong thế giới của cậu thôi.\”
Và rồi anh biến mất, nhanh như cách anh xuất hiện.
—
Từ hôm đó, William bắt đầu để ý đến Est nhiều hơn.
Cậu không còn né tránh những lần bị chụp lén nữa. Ngược lại, cậu chờ đợi. Mỗi khi thấy ống kính của Est lóe lên đâu đó giữa đám đông, cậu lại cảm thấy một sự kích thích kỳ lạ.