5 giờ chiều thứ tư.
[Bây giờ William rảnh không?]
Chàng học sinh lớp 11 đang vùi đầu giữa đống bài tập toán khó nhằn, mắt mỏi nhừ vì mấy công thức dài như sông.
Vậy mà khi điện thoại rung lên, thấy tên anh crush xuất hiện trên màn hình, William lập tức tỉnh táo như vừa uống một ly cà phê đậm đặc.
Học hành gì chứ, P\’Est quan trọng hơn.
Không cần nghĩ ngợi thêm giây nào, William đẩy đống sách vở sang một bên, ngồi thẳng dậy, nhanh tay trả lời.
[Em rảnh]
[Thế có muốn đi ăn với anh không?]
[Anh vừa mới đi làm về, anh muốn gặp William một chút]
William bối rối nhìn màn hình, tim đập mạnh.
Est muốn gặp cậu.
Ngay lúc này.
[Dạ được]
Học hành gì đó bỏ qua một bên đi, anh Est nhớ là William phải đến gặp ngay.
[Ra ngoài đi, anh đợi ngoài cổng]
William hít sâu một hơi, tim đập liên hồi, rồi vội vã đứng dậy. Cậu nhét vội điện thoại vào túi, chạy ra ngoài mà quên cả mang áo khoác.
Ra tới cổng, cậu đã thấy chiếc xe ô tô đậu gần cổng. Est ngồi trong xe, tay thả lỏng trên vô lăng, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía William.
Đôi mắt ấy… như chờ đợi cậu từ rất lâu.
William mở cửa xe, ngồi xuống ghế phụ, tim vẫn chưa hết hồi hộp.
-\”P\’Est chờ em lâu không ạ?\”- Giọng cậu nhỏ hơn bình thường, nghe khẽ khàng và có chút ngượng ngùng.
-\”Anh xong việc là đến đây ngay. Sau đó mới nhắn tin cho William. Anh không muốn William phải chờ đợi anh\”- Est quay sang nhìn William, ánh mắt dịu dàng như ánh hoàng hôn.
-\”Em tình nguyện mà\”- William mím môi, lòng mềm nhũn.
-\”Anh biết, nhưng anh cũng tình nguyện chờ em\”- Nhưng Est chỉ cười, tay khẽ chạm nhẹ vào mu bàn tay cậu, giọng ấm áp.
Chết William thiệt luôn. Giờ William ngại đến mức muốn xuất hồn luôn á.
Est nổ máy, xe chầm chầm di chuyển.
-\”William muốn ăn gì?\”
-\”Nhường P\’Est chọn ạ\”- William lắc đầu nhẹ, nụ cười hiện trên môi.
-\”Vậy em có gì muốn gợi ý không?\”- Est cười, ánh mắt tinh quái liếc sang.
-\”Gỏi đu đủ… Ủa?\”
William chìm đắm trong hạnh phúc khi anh đến tìm nên không cẩn thận đã bị anh lừa. Đến khi phát hiện thì đã muộn.
-\”Anh lừa em\”
-\”Anh tốt nghiệp khoa Nghệ thuật giao tiếp mà\”- Est đắc ý cười, bàn tay rảnh rỗi đưa lên khẽ gõ nhẹ trán William một cái.
Hứ, giận anh trong 1 giây.
William hậm hực quay mặt đi, giả vờ giận dỗi, nhưng đôi tai đỏ bừng đã bán đứng cậu.