Ánh sáng ban mai bắt đầu len qua khung rèm cửa, vẽ những vệt vàng nhạt trên sàn gỗ. William cựa nhẹ, liếc đồng hồ rồi lay Est dậy.
-\”Anh phải dậy rồi, không là lát nữa ba mẹ em lên gọi đó.\”
-\”Anh muốn ôm em tiếp\”- Est vùi mặt vào hõm cổ William, giọng khàn khàn vì buồn ngủ, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên da cổ William.
-\”Lát rồi ôm. Giờ mẹ chắc đã nấu ăn xong, đang đợi em xuống ăn rồi ra sân bay đón anh đó.\”- William cười khẽ, tay luồn vào mái tóc rối của Est.
Est bật dậy, tóc tai rối tung như ổ chim. Nhắc mới nhớ, về mà có nói năn gì đâu. Ba mẹ chắc dậy sớm chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
William bật cười, ngồi dậy vuốt lại mái tóc cho anh, những ngón tay lướt nhẹ qua từng lọn tóc như có ma lực dịu dàng.
-\”Đẹp trai lại rồi nè.\”- William cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán anh.
Cả hai lặng lẽ xuống nhà. Mùi đồ ăn sáng bay từ bếp ra khiến bụng Est lập tức réo nhẹ.
Trong bếp, mẹ Lookjun đang nêm nếm cháo, còn ba Pepper ngồi xem điện thoại. Vừa thấy bóng Est, ông bỏ điện thoại xuống.
-\”Ủa, Est. Về từ khi nào vậy con?\”- Ông ngạc nhiên nhưng ánh mắt ánh lên niềm vui rõ rệt.
Est khựng lại nửa bước, hơi ngượng. William nhanh chóng chen vào.
-\”P\’Est về từ tối qua, sợ làm phiền nên ảnh leo rào vô luôn á ba.\”
Mẹ Lookjun quay đầu lại, nhướng mày.
-\”Leo rào? Vô nhà người yêu hay đi ăn trộm vậy con?\”- Mẹ Lookjun cười đùa. Hèn gì có cái vali lạ lạ trong nhà.
-\”Dạ… tại con sợ làm phiền ba mẹ nên…\”- Est gãi đầu, mặt hơi đỏ.
-\”Thôi ngồi xuống ăn sáng đi. Con trai mẹ mà không làm phiền được thì ai làm phiền được nữa?\”- Bà cười, múc cháo ra từng bát, tay nhẹ nhàng như luôn cưng chiều Est từ lâu.
Est kéo ghế ngồi xuống cạnh William. Ba Pepper rót cho Est một ly sữa nóng, giọng vẫn đều đều nhưng chứa đầy ấm áp.
-\”Chuyến đi tốt chứ con?\”
-\”Dạ tốt lắm ạ, nhưng mà nhớ nhà ghê.\”- Est liếc sang William, mắt ánh lên vẻ trìu mến.
William cười nhẹ, lén đá nhẹ vào chân anh dưới bàn. Một cú đá nhỏ nhưng khiến trái tim cả hai rung lên dịu dàng.
Cả gia đình ngồi bên nhau, tiếng cười đan xen tiếng chén muỗng chạm nhau lách cách. Không khí sáng sớm đầy bình yên, như thể mọi điều xô bồ ngoài kia đều được bỏ lại sau cánh cửa nhà.
Est nhìn quanh, lòng chợt thấy ấm áp đến lạ. Từ một người xa lạ, giờ đây anh đã ngồi trong bữa cơm sáng như một thành viên thật sự. Không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần một ánh nhìn của ba Pepper, một cái gắp thức ăn của mẹ Lookjun, và một cái chạm nhẹ của William – Est biết, nơi này cũng là nhà.
.
.
.
Vali của Est đã được Sky kéo vào nhà lúc khuya. Est mở vali, trừ quần áo ra thì đều là đồ mà anh mua tặng cả nhà.