Xe dừng lại trước một khu chung cư cao cấp, tách biệt khỏi sự ồn ào của thành phố. Từ bãi đỗ xe có thể nhìn thấy những hàng cây xanh mát rủ bóng, tiếng nước chảy róc rách từ một đài phun nhỏ ở sảnh chính càng khiến nơi này mang một vẻ yên bình hiếm có giữa lòng Bangkok nhộn nhịp.
Est tắt máy xe, tháo dây an toàn rồi quay sang William, nở một nụ cười đầy đường mật.
-\”Đi thôi, baby.\”
William ngoan ngoãn bước xuống xe, hai mắt tò mò nhìn xung quanh. Chung cư này có vẻ khá yên tĩnh, không có quá nhiều người qua lại. Không gian bên ngoài sạch sẽ, mát mẻ, hương thơm của cây cối phảng phất trong không khí.
Hai người cùng nhau vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất. William không nói gì, chỉ chăm chú ngắm nhìn con số trên bảng điện tử nhảy dần lên. Khi thang máy \”ting\” một tiếng mở ra, trước mặt họ là một hành lang rộng rãi, được trải thảm màu xám nhạt.
Dừng lại trước một cánh cửa, Est rướn môi cười rồi quay sang William -\”Em đoán xem mật khẩu là gì?\”
William nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó chắc chắn trả lời:
-\”Sinh nhật em?\”
-\”Hông, sinh nhật anh, hehe.\”
William chớp mắt, sau đó không nhịn được mà bật cười theo.
Anh người yêu của cậu, đôi lúc thật là trẻ con ghê.
Est đưa tay nhập mật khẩu, từng con số 1-9-0-5 xuất hiện trên màn hình. Cửa tự động mở ra, để lộ không gian bên trong căn hộ.
Trước khi bước vào, Est nhẹ nhàng thì thầm:
-\”Mật khẩu là ngày sinh nhật anh, 1905. Nhớ chưa? Lúc nào muốn, em cũng có thể đến đây.\”
William cảm nhận được lòng bàn tay mình đột nhiên nóng lên. Cậu nhìn xuống, thấy Est đang nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, kéo cậu bước vào trong.
.
.
.
Không gian bên trong căn hộ mang phong cách hiện đại nhưng không hề lạnh lẽo. Đèn vàng ấm áp chiếu sáng, nội thất tối giản nhưng tinh tế. Ngay phòng khách là một chiếc sofa lớn màu xám tro, phía trước là bàn hình tròn nhỏ bằng kính, trên đó có một vài cuốn sách và một cốc nến thơm đã được đốt một nửa.
Cạnh cửa sổ là một cây đàn guitar dựa vào tường, còn có một vài chậu cây nhỏ đặt bên cạnh. Từ cửa sổ kính sát đất, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố trải dài dưới ánh nắng trưa, những tòa nhà cao tầng san sát, con đường bên dưới như một dòng sông xe cộ không ngừng chảy.
William chớp mắt, cảm nhận bầu không khí nơi này.
-\”Căn hộ này của anh đẹp quá…\”
Est mỉm cười, xoay người đối diện với William, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu -\”Không phải căn hộ của anh, mà là căn hộ của hai đứa mình.\”
William tròn mắt.
Tim cậu, trong khoảnh khắc này, hình như quên mất cách đập rồi.
William đứng yên tại chỗ, cảm giác hơi nóng lan dần từ má xuống cổ. \”Căn hộ của hai đứa mình\” câu nói ấy khiến trái tim cậu lỡ một nhịp.