Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn – Chương 74: Thế giới song song ( Ngoại truyện 2 ) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn - Chương 74: Thế giới song song ( Ngoại truyện 2 )

“Bé con, em có sao không?” Cố Lãng lo lắng đứng một bên đợi cậu bé trước mặt trả lời, nhưng đợi mãi cậu vẫn đứng yên ở đó đôi mắt vô hồn nhìn vào màn đêm.

Hắn tính thử một quẻ liền đoán được chuyện gì xảy ra với gia đình của cậu. Nhóc con này đúng là không khiến người ta bớt lo mà.

Hắn bế cậu vào trong xe rồi kêu tài xế chở cả hai về nhà cũ của cha mẹ hắn.

Nơi đây đã rất lâu không có hơi người, mãi cho đến hôm nay hắn mang một cục bông nhỏ về ngôi nhà chứa đầy hồi ức tươi đẹp này.

Bé con ngoan ngoãn mặc cho hắn dẫn cậu đi đâu thì đi.

Cố Lãng thở dài khụy chân xuống để đối diện với tầm mắt của cậu, đôi mắt bé con trống rỗng không có lấy một chút ánh sáng.

“Du Du, em còn nhớ ai tặng cho em sợi dây chuyền trên cổ không?” Tạ Hoài Du nãy giờ không lên tiếng thế mà nghe tới sợi dây chuyền trên cổ mình lại nhanh chóng phản ứng trở lại vươn hai tay nhỏ nhắn giữ nó thật chặt, đôi mắt hung dữ nhìn hắn như sợ hắn cướp mất món đồ nhỏ của cậu vậy.

Cố Lãng biết mình không nên cười cậu nhưng vẫn là nhịn không được phì cười một tiếng, vỗ vỗ đầu nhóc con trước mặt: “Du Du quên mất anh rồi, là anh đã tặng cho em đó, thật là đau lòng quá đi.”

Tạ Hoài Du nghe vậy mới nhìn thật kĩ hắn, sau đó nhẹ buông hai tay đang nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ, sau đó im lặng vươn đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ anh trai trước mặt.

Cố Lãng bất ngờ trước hành động của cậu xong lại vui vẻ bật cười hạnh phúc, nhỏ giọng dụ dỗ: “Du Du sau này ở lại đây với anh, anh nuôi em có được không?”

Tạ Hoài Du dè dặt gật gật đầu trong sự chờ mong của hắn. Cậu không biết, anh trai cậu nghĩ là người tốt này đã nhắm cậu làm vợ hắn ngay từ đầu rồi.

Cố Lãng từ ngày hôm đó cũng dọn hoàn toàn về ở nhà cũ với Tạ Hoài Du. Hắn giao lại tất cả cho người anh họ của mình, còn hắn thì một lòng nuôi vợ nhỏ ở nhà.

Cố Lãng nuôi Tạ Hoài Du khéo vô cùng, khéo tới nổi cậu leo lên đầu hắn ngồi lúc nào không hay.

“Chú Cố, em không thể gọi anh là anh được đâu cô giáo đã nói xưng hô phải phù hợp với tuổi tác mới là tôn trọng đối phương, anh hơn em tận 10 tuổi phải gọi là chú mới đúng.”

Cậu nhóc Tạ Hoài Du 7 tuổi đứng trước mặt một đứa mới 17 tuổi như hắn, gọi hắn là chú….

Khóe môi hắn giật giật rất muốn mắng nhóc con nhưng lại không nỡ, cố tình kéo tay cậu hù sẽ đi tìm cô giáo nói chuyện. Tạ Hoài Du nào sợ mấy cái chiêu trò hù dọa này của hắn càng được nước làm tới, gọi chú mãi thôi.

“Chú Cố định dẫn em đi đâu?”

“Chú ơi, em đói lắm rồi.”

“TẠ HOÀI DU, em mà còn như vậy nữa tối nay anh cho ra đường ngủ.”

Tạ Hoài Du nghe vậy khẽ hừ một tiếng không chút do dự xách theo cái cặp nhỏ của mình đi ra phía cửa, lớn giọng cố tình nói cho hắn nghe.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.