BẠN ĐANG ĐỌC
Tác giả: Lệ Mộ Huyết Lan
Editor: Sasenia
Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, H văn, Song tính, NP, Chủ thụ
Hà Dương là một người song tính, vì nuôi con nhỏ nên đến làm vú nuôi cho Mạc gia. Tại đây, y lần lượt bị các nam nhân thượng.
P/s: 🪴Truyện horny hợp g…
#caoh
#cổđại
#dammy
#hvan
#np
#saseniaa
#songtính
#thôtục
Đảo mắt lại đến giữa hè, nghe tiếng ve kêu râm ran ngược lại là làm cho cơn buồn ngủ càng dày thêm.
\”Thiếu gia? Tiểu thiếu gia?\” Hà Dương đang bưng một khay vải đã được lột sẵn vỏ, y cúi đầu nhìn cái đầu đang ghé vào trên bàn sách, bất đắc dĩ không biết nên khóc hay cười.
\”Á……… Vú nuôi?\” Mạc Thanh Quỳnh ngẩng đầu, dụi dụi mắt nhìn Hà Dương.
\”Ha ha…\” Y bật cười một tiếng, \”Có khác gì con mèo không cơ chứ?\”
\”Mèo ư?\” Mạc Thanh Quỳnh xoa xoa mặt.
\”Đừng xoa mặt, trên tay ngươi còn dính mực, sẽ càng dơ, đợi ta đi lấy nước đến cho ngươi rửa mặt, cũng tỉnh táo một chút.\” Hà Dương nói xong thả khay quả xuống, vội vội vàng vàng bước ra ngoài, chỉ một lúc sau liền bưng theo một chậu nước trở về thư phòng.
\”Ngẩng đầu lên nào.\” Y nhu hoà nói.
Mạc Thanh Quỳnh ngoan ngoãn ngửa mặt lên, trên tay Hà Dương cầm khăn vải thấm ướt, nhẹ nhàng lau đi vết mực dính trên khuôn mặt người kia, lộ ra bộ dáng thiếu niên thanh tú tuấn lãng.
\”Tiểu Bảo đâu? Lại chạy đến góc nào lười biếng rồi?\” Hà Dương một bên lau, một bên hỏi.
Mạc Thanh Quỳnh nói: \”Ta để cho hắn về trước rồi, thời tiết đang nóng bức như vậy, có thể thuận tiện chiếu cố Chu thúc chút, thúc ấy chân không được thuận tiện.\”
Hà Dương nghe vậy thở dài: \”May mà lão gia không có ở trong phủ, nếu không hắn thấy ngươi lười biếng trễ nải việc học như vậy, cũng không biết sẽ trách mắng thế nào…\”
\”Ta hiểu mà, Vú nuôi là đang lo cho ta…\” Mạc Thanh Quỳnh mắt cười thành hình trăng khuyết, ôm chầm lấy eo Hà Dương, má dán trên bụng y cọ cọ.
\”Bao nhiêu tuổi rồi còn làm nũng nữa.\” Tuy nói vậy nhưng Hà Dương cũng không đành lòng đẩy thiếu niên ra, \”Đến, ăn vải đi, ta vừa lột vỏ sẵn cho ngươi rồi.\”
\”Vú nuôi đút ta, AA…\” Nói xong, Mạc Thanh Quỳnh há miệng.
Hà Dương lắc lắc đầu, lấy phần thịt vải đút vào miệng tiểu thiếu gia, Mạc Thanh Quỳnh lè lưỡi liếm liếm đầu ngón tay y, mới đưa lưỡi cuốn phần thịt vải vào trong miệng.
Ngón tay Hà Dương nóng lên, luồng nhiệt cũng lan toả đến cả trên khuôn mặt xinh đẹp, ngực đập nhanh bỗng tránh ra khỏi cái ôm của Mạc Thanh Quỳnh.
\”Đừng có suốt ngày quấn quít lấy Vú nuôi.\”
Hà Dương nghe tiếng quay đầu, đã thấy Mạc Tiêu Cẩn biểu cảm thanh thanh lãnh lãnh đang đứng trước cửa.
\”Nhị thiếu gia….\”
\”Nhị ca.\” Mạc Thanh Quỳnh tựa như có chút sợ hắn, cung kính đứng dậy.
\”Bảo ngươi làm thơ, đã xong chưa?\” Mạc Tiêu Cẩn bước vào thư phòng, ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm vào đệ đệ nhà mình mà hỏi.
\”Còn thiếu hai câu…\” Mạc Thanh Quỳnh gãi gãi đầu, đáp.
Ngón tay Mạc Tiêu Cẩn gõ gõ bàn, \”Tập trung đi.\”
\”Vâng.\”
Ai cũng không lường trước được, Nhị thiếu gia nổi danh trong các kì thi khảo lại rơi khỏi bảng, chỉ đành quay về Mạc phủ giúp đỡ gia nghiệp. Ngược lại, Đại thiếu gia luôn luôn cà lơ phất phơ Mạc Pha Ngọc lại đậu Tiến sĩ, ở lại triều đình làm quan, thậm chí còn cưới thiên kim của quý quỷ Đại học sĩ.